Bắc Thần Ảnh đứng bên cạnh quả thực phải vỗ tay tán thưởng Tô Lạc.
Nha đầu này giỏi thật, quả thực quá giỏi luôn!
Vốn hắn còn đang muốn gánh nhiệm vụ đổi nhà sang nơi khác thoải mái hơn cho Tô Lạc, không ngờ nha đầu này chỉ dùng một tờ giấy không biết lấy từ đâu ra đã giải quyết sạch mọi thứ.
Quá cao siêu! Quả thực không bội phục không được!. Khó trách người cao ngạo khó tính như Nam Cung cũng bị nha đầu này mê đến mức thần hồn điên đảo, tràn đầy si tình.
Lúc này, ánh mắt Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc thật là lấp lánh, thật là muốn quỳ lạy nha.
Chỉ tiếc là nha đầu bị hắn quỳ bái kia không có rảnh để ý đến hắn, vẫn đứng yên ở nơi đó, cứ mở miệng là như sư tử gầm, nhưng biểu cảm lại khá phiền não: “Có đôi khi nữ nhi muốn đi ra ngoài một chút, nhưng hộ vệ… Ai…”
“Không có việc gì! Người cầm lệnh bài này đi, sau này muốn đi nơi nào thì đi nơi nào, hoàn toàn thoải mái!” Tô Tử An kéo lệnh bài đeo bên hông xuống, trực tiếp ném cho Tô Lạc.
Đồ tốt! Tô Lạc thầm khen trong lòng.
Nhưng nếu đám người xung quanh nghĩ Tô Lạc sẽ không đòi hỏi nữa thì họ lầm to rồi.
Có lời không chiếm là đồ ngu, Tô Lạc vẫn luôn thờ phụng những lời này.
Quyền lực quá hạn cũng sẽ trở thành phế thải, đây cũng là chân lý mà Tô Lạc vẫn luôn tin tưởng.
Bây giờ, những thứ mà nàng yêu cầu còn chưa đạt đến điểm mấu chốt của Tô Tử An.
Tô Lạc giống như đang do dự, nói: “Hứa hẹn lúc trước của phụ thân đại nhân, nếu không tìm được vàng, sẽ trả lại trong sạch cho ta, lời này còn tính đúng không?”
Tô Tử An ước gì Tô Lạc cứ nói điều kiện, bởi vì chỉ cần có điều kiện thì sẽ có thể xoay chuyển đường sống.
“Đương nhiên là tính!” Tô Tử An không ngừng đáp lại, hắn trông mong nhìn kia tờ giấy, hận không thể vồ tới xé bỏ nó.
“Vậy… Có phải mọi người trong Tô gia có mặt ở đây đều phải châm trà xin lỗi nữ nhi hay không?” Tô Lạc thấy sắc mặt Tô Tử An biến thành màu đen, âm thầm nghĩ, Thái tử và Bắc Thần Ảnh đều có mặt, hạ nhục mặt mũi Tô Tử An quá mức xác thật không tốt, cho nên nàng sửa lời: “Đương nhiên, cha dốc hết sức vì nữ nhi làm sáng tỏ sự thật, còn giữ gìn trong sạch của nữ nhi, đương nhiên cha không cần phải làm.”
Tô Tử An đang chờ những lời này, nghe vậy, đang muốn nói chuyện thì ai ngờ lại bị Tô Tĩnh Vũ đoạt trước.
Chỉ thấy Tô Tĩnh Vũ nổi giận đùng đùng trừng Tô Lạc, tức muốn hộc máu nói: “Tô Lạc, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, cẩn thận ăn vào tất cả đều nhổ ra!”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng, Bắc Thần Ảnh đã làm bộ lấy tờ giấy trong tay Tô Lạc: “Mới vừa rồi bản quan không xem cẩn thận, lấy tới, cho bản quan nhìn lần nữa.”
Tô Tử An biến sắc, lớn tiếng quát Tô Tĩnh Vũ: “Nghịch tử! Ngươi câm miệng cho lão tử!”
Sắc mặt giận dữ của Tô Tử An nhìn qua cực kỳ khủng bố, khiến Tô Tĩnh Vũ cũng phải kinh hãi.
Tô Tĩnh Vũ tràn đầy buồn bực, lại chỉ có thể oán hận đá cây cột, không dám phát biểu ý kiến.
Vì thế, dưới sự giám sát của Tô Tử An, bắt đầu từ Tô phu nhân, đến Tô Tĩnh Vũ, lại đến Tô Khê, tuy rằng các nàng cực kỳ không muốn, nhưng lại không lay chuyển được Tô Tử An đang như hổ rình mồi.
Cho nên nói, có át chủ bài nơi tay mới thật là bá đạo.
Tô phu nhân còn đỡ, cho dù trong lòng có phẫn nộ đến đâu, trên mặt luôn cười khanh khách.
Nhưng Tô Tĩnh Vũ và Tô Khê thì không giống, ném chén trà lên bàn, làm nước trà văng khắp nơi.
Bắc Thần Ảnh đại nhân nhíu ánh mắt lại, Tô Tử An tướng quân lập tức khiển trách.
Kết quả, Tô Tĩnh Vũ và Tô Khê có không tình nguyện đến mức nào, vẫn phải giả vờ như thật, cung kính thỉnh Tô Lạc uống trà xin lỗi.
Tô Tử An trông mong nhìn Tô Lạc: “Bây giờ có thể cho cha tờ giấy chưa?”
Ai cho người đó là thằng ngu.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười bình tĩnh, nàng thong thả ung dung, từng chút từng chút một xé tờ giấy kia thành bột phấn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...