Nghĩ đến đây, Tô Tử An nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nói: “Chuyện tới mức này rồi, ngươi còn dám giảo biện? Người tới, đuổi nàng ra ngoài!”
Tô Lạc cười châm biếm như có như không.
Nàng có thể rõ ràng nhìn thấy, Tô Tử An đây là thẹn quá thành giận, hắn muốn sử dụng nàng làm vật hi sinh để kết thúc mọi chuyện, ngay cả cơ hội biện giải cuối cùng cũng không cho nàng.
Một người phụ thân như vậy, quả thực quá đáng giận.
Một phủ đệ như vậy, chỉ thở cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải nàng còn muốn ở Tô phủ âm thầm điều tra thân thế, nàng đã sớm vẫy ống tay áo rời khỏi cái ổ sói này.
Nhưng Tô Lạc còn chưa mở miệng, Bắc Thần Ảnh lại nhíu mày, hắn vung tay lên: “Chậm đã!”
Động ai không tốt, cố tình muốn động cục cưng đặt ở đầu quả tim của Nam Cung, đều không muốn sống nữa rồi?
Bắc Thần Ảnh tiện đà quay đầu, nhìn Tô Tử An nhíu mày nói: “Tô Đại Tướng Quân, đây là ngươi không đúng. Mới vừa rồi rõ ràng Tô Tứ tiểu thư nói rằng nàng không có vàng, sao có thể đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên bố nhiệm vụ? Điểm này còn chưa điều tra rõ đâu, sao ngươi lại trực tiếp đặt tội danh lên đầu nàng? Này quá võ đoán! Chẳng lẽ Tô tướng quân ngày thường ở trong quân cũng thẩm án như thế sao?”
Bắc Thần Ảnh không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra đã khiến Tô Tử An nghẹn họng trân trối.
Lúc này trên mặt hắn tuy rằng có ý cười nhàn nhạt, nhưng ai đều có thể nhìn ra, vị hội trưởng đại nhân của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê này, hắn không vui. Bắc Thần Ảnh nói đến tội danh này thực sự quá lớn, nếu xác thực là thật, đây chính là tội danh phải cách chức, Tô Tử An nào dám nhận chứ?
Hắn chỉ có thể lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng cười gượng nói: “Bắc Thần đại nhân nói đùa, đây chỉ là việc trong nhà, cho nên…”
Nhưng Bắc Thần Ảnh tựa hồ muốn so đo với hắn, chỉ thấy hắn lạnh lùng nhướng mày: “Nếu việc nhỏ trong nhà cũng không điều tra cho rõ, lại có tư cách gì để chưởng quản binh mã đế quốc? Tô đại nhân, ngài nói phải không?”
Đáy mắt Tô Tử An hiện lên tức giận!
Tất cả mọi người đều cùng cấp, nếu không phải cho gia tộc Bắc Thần mặt mũi, lão tử đã sớm không quan tâm tới ngươi, bây giờ còn dám tới giáo huấn lão phu!
Đương nhiên đây chỉ là tâm lý của Tô Tử An đang nói, bên ngoài hắn cười hiền lành hơn so với tất cả mọi người, cung kính gật đầu: “Đúng vậy, Bắc Thần đại nhân nói rất đúng.”
Bắc Thần Ảnh lúc này mới buông tha hắn, quay đầu, hắn cười đến gần như lấy lòng, nói với Tô Lạc: “Tô Tứ cô nương, hiện tại ngươi có thể vì chính mình giải oan biện hộ, ngươi yên tâm, chỉ cần nói, cả nội đường không ai dám khi dễ ngươi.”
Không đợi Tô Lạc trả lời, Thái Tử điện đã không vui, hắn cười lạnh hừ một tiếng: “Bắc Thần đại nhân chớ có bất công.”
Bắc Thần Ảnh tươi cười vừa lòng, tùy ý phất tay: “Yên tâm, bản quan cũng không quan báo tư thù, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không ức hiếp nữ tữ yếu đuối, nói vậy Thái Tử điện hạ cũng khinh thường làm những việc nhàm chán đó đúng không?”
Ba cái không này… Thực hiển nhiên là ngày đó khi Thái tử tới Tô phủ từ hôn, Tô Lạc đã hãm hại Thái tử bằng một câu nói cũng bao gồm ba điều này.
Ba câu này cũng không có gì, chỉ là câu cuối cùng chưa nói ra kia....“Không lên” mới là ám chỉ của Bắc Thần Ảnh.
“Hừ!” Thái Tử điện hạ bị chọc trúng tâm sự, tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, hừ lạnh một tiếng quay mặt qua chỗ khác.
Đều là tại nha đầu thúi này, hại hắn biến thành trò cười cho quân địch! Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng!
Hắn xưa nay bất hòa với Tấn Vương, mà Bắc Thần Ảnh là nanh vuốt số một của Tấn Vương, hai người tranh chấp đã lâu. Chỉ là nếu nói về đấu võ mồm, Thái tử tự cao sao có thể là đối thủ của Bắc Thần Ảnh da mặt dày kia? Cho nên lần nào Thái tử đều chỉ có thể trợn mắt tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...