Vết thương trên ngực hắn hiện ra rất rõ, lọt vào ngay vào tầm mắt nàng, khiến nàng không cầm được nước mắt.
Hắn nắm chặt tay phải của nàng, dùng lực xiết chặt hơn, lực ở tay hắn mạnh tới nỗi như muốn bẻ gãy cả cánh tay nàng.
Đau, thật sự là rất đau.
Tô Lạc cắn chặt môi, cảm giác mạch máu trong nàng như đang bị hắn bóp chặt, nàng cúi đầu, nhìn xuống chỗ cánh tay, không thấy máu lưu thông, da ở vùng đó bắt đầu trở nên trắng bệch, tay Nam Cung Lưu Vân siết chặt đến mức như đâm sâu vào da thịt nàng.
Lực quá mạnh.
Tô Lạc đau tới tê liệt.
Nhưng, nàng cũng chỉ cắn chặt môi không hé một lời, càng không muốn nhắc để hắn buông tay.
Tô Lạc hiểu bây giờ hắn đang rất đau.
Trong cơn mê mà những cơn đau vẫn không tha cho hắn.
Cơn đau đang dày vò hắn còn gấp hàng nghìn hàng vạn lần so với nàng, hơn nữa người tạo ra thảm kịch này không ai khác mà chính là nàng, vậy nên nàng sao dám kêu đau trước mặt hắn chứ?
Nếu như làm như này có thể giảm bớt tội lỗi do nàng đã gây ra, thì nàng cũng hy vọng có thể chịu nhiều hơn thế.
Cho nên dù cánh tay trắng ngần kia của nàng có tan xương, thì nàng cũng chỉ nuốt nỗi đau vào trong, nàng để mặc ngồi im, còn cánh tay kia vẫn nhẹ nhàng, từ tốn lau mồ hôi lạnh trên gương mặt trắng bệch của hắn.
Mồ hôi lạnh không ngừng vã ra cho dù nàng vừa lau xong.
Hắn cắn chặt răng tới mức môi dưới chảy máu, máu tươi cứ từ từ chảy xuống.
Trong lòng Tô Lạc nhói đau, bờ môi đẹp như vậy, viền môi hoàn mỹ như vậy, nếu như không giữ được nguyên vẹn thì thật đáng tiếc... Tô Lạc không nghĩ gì nhiều, liền đưa ngón tay của mình vào hàm răng của hắn.
Đau… hàng lông mày nhíu chặt lại, thân thể nàng như bị cố định chặt không thể cử động được.
Lúc này, nàng mới thực sự cảm nhận rõ ràng cơn đau đang hành hạ hắn.
Khi Lăng Phong bước vào, hiện ra trước mắt hắn là một khung cảnh thật tĩnh lặng.
Hắn nhìn thấy một cánh tay nàng đang bị siết chặt như muốn vỡ nát, còn tay kia lại bị cắn tới nỗi chảy máu, cảnh tượng này khiến hắn không khỏi sửng sốt, và giúp hắn hiểu được nhiều điều.
Từ sau ngày hôm đó, tuy rằng hắn vẫn bất mãn với Tô Lạc, nhưng không còn ác ý và gây hấn như lúc ban đầu.
Khi Lăng Phong vừa bước ra, hắn nhìn thấy Hứa Tam vội vã đi tới, sau hắn là một ông lão râu tóc bạc trắng, theo sau ông lão đó là một tiểu đồng xách theo hòm thuốc.
Trong đáy mắt Lăng Phong chợt nổi lên sự lạnh lùng, hắn nắm lấy cổ áo của Hứa Tam nói: “Họ Lãnh đâu?”
Không phải là đi mời luyện dược sư cấp cao Lãnh Diễm sao? Sao lại không phải là ông ta đến?
Hứa Tam mặt mũi trắng bệch, hắn khổ tâm nhưng cũng không biết làm cách nào: “Từ quản gia vẫn còn đang ở phủ của Lãnh đại sư, thậm chí đến bóng người của ông ấy cũng không thấy! Từ quản gia cũng hết cách, chỉ đành để chúng tới mời Tả dược sư tới trước.”
Tả dược sử chỉ là luyện dược sư trung cấp, còn kém Lãnh Diễm một bậc, nhưng xem tình hình hiện tại chỉ có thể mời ông ta tới trước lo cho Tần Vương, còn bên Từ quản gia chắc vẫn đang nghĩ cách để mời Lãnh Diễm dược sư tới.
Sau khi Tả dược sư bước vào, ông ta liền bắt mạch và kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, rồi khẽ cau mày nói với Lăng Phong và Tô Lạc: “Quá nghiêm trọng, lão phu không thể đảm bảo được, vẫn chỉ có thể mời Lãnh dược sư tới may ra mới được.”
“Nếu như mời được ông ấy thì còn phải mời ông tới sao?” Lăng Phong không giữ chút thể diện cho Tả dược sư mà tức giận nói thẳng.
Việc Tấn Vương Điện hạ bị thương khiến hắn gần như mất hết lý trí, lúc này hắn giống như con thú dữ đang gầm gừ, chỉ trực tấn công kẻ thù của mình.
Tả dược sư cũng hết cách, bởi thực lực của ông ta quả thật không đủ.
Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân đang run rẩy trên giường, lo lắng hỏi: “Không biết làm cách nào mới có thể mời Lãnh dược sư tới được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...