Nhưng mà Tô Lạc lại không thể nào tin tưởng hắn. Bởi vì Tô Lạc có thể phân biệt được, vị điện chủ điện Cửu Trùng trước mắt chính là linh hồn hắc ám, chứ không phải là linh hồn thánh thiện, là vị điện chủ hào sảng dũng cảm mà nàng biết.
Trong lúc Tô Lạc rối rắm vạn phần, một tiếng thở dài vang lên trong đầu nàng.
“Nha đầu thúi ngu ngốc.”
“Hòn đá nhỏ, ngươi tỉnh rồi?” Tô Lạc rầu rĩ chào hỏi với hòn đá nhỏ.
Nàng hiện tại không có tâm tình cãi nhau với hòn đá nhỏ, cho nên mặc kệ cho đối phương mắng nàng ngu xuẩn, nàng cũng không có sức lực phản bác.
Thấy Tô Lạc không phản bác, đối phương liền được nước làm tới.
Hòn đá nhỏ liền chỉ thẳng vào đầu Tô Lạc mà mắng: “Nha đầu thúi ngu xuẩn, ngươi sẽ không thật sự muốn bán linh hồn của ngươi đi đấy chứ? Ngươi có biết rằng chỉ cần ngươi bán đi linh hồn rồi, ngươi chính là người hầu của hắn, nếu hắn muốn ngươi chết thì chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi!”
Hòn đá nhỏ hận sắt không thể rèn thành thép, sao hắn lại có chủ nhân ngu ngốc như vậy cơ chứ? Thật là tức chết hắn, tức chết hắn mà! Hòn đá nhỏ ở trong không gian tức giận đến mức oa oa kêu la.
Thần sắc Tô Lạc lạnh lùng: “Cho dù thật sự là như vậy, thì có làm sao?” Chỉ cần có thể cứu Nam Cung Lưu Vân, cho dù bảo nàng lập tức đi chết, nàng cũng không chút do dự.
“Nha đầu thúi, oa oa oa!” Hòn đá nhỏ tức giận đến mức thiếu chút nữa là đi cào tường: “Nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của hắn, chính là ngươi tự tìm thiệt thòi đó có biết không hả? Hắn chẳng qua sau đó sẽ nói với ngươi rằng chỉ có ngươi ra tay mới có thể cứu tiểu tử thúi kia!”
Một tia sáng chợt loé lên trong đầu Tô Lạc.
“Ý ngươi có nghĩa là ngươi biết cách cứu Nam Cung?” Tô Lạc kinh ngạc vui mừng nhảy lên.
Nhưng mà nhất cử nhất động này của nàng cũng làm những người bên cạnh hoảng sợ.
“Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy?” Tử Nghiên thấy Tô Lạc đột nhiên hưng phấn mà nhảy lên, cho rằng nàng đã mất trí rồi.
Điện chủ điện Cửu Trùng chắp tay sau lưng, thong thả ung dung mà nhìn Tô Lạc một cái: “Ngươi có đáp ứng hay không? Bổn điện chủ không có thời gian nháo loạn cùng ngươi đâu.”
Hắn trưng ra một bộ dáng nếu Tô Lạc không đáp ứng liền sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Tô Lạc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không đáp trả hắn, trong đầu lại níu kéo lấy hòn đá nhỏ không buông.
“Nhanh lên, mau nói cho ta biết, phải làm sao để cứu Nam Cung, nhanh lên, nhanh lên nào!” Tô Lạc cầm lấy hòn đá nhỏ, trong tay nổi lên gân xanh.
Hòn đá nhỏ yên lặng mà nhìn nàng: “Muốn biết?”
“Nói mau lên!” Tô Lạc gấp đến phát điên, giận dỗi trợn mắt.
“Thật ra rất đơn giản, trước hết, ngươi ăn Xích Huyết Huyền Sâm. Sau đó, máu ngươi sẽ có tác dụng cải tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng, kéo dài tuổi thọ.” Hòn đá nhỏ dùng ánh mắt xem thường nhìn Tô Lạc.
“Ý của ngươi là…” Tô Lạc trầm ngâm trong giây lát: “Lấy máu của ta cho hắn uống?”
“Không chỉ có vậy, dùng máu của ngươi tưới lên da thịt của hắn, lúc đó hắn có thể khôi phục nguyên dạng.” Hòn đá nhỏ ra vẻ đương nhiên: “Chẳng qua tu vi mà hắn đã mất đi sẽ khôi phục chậm một chút.”
“Có thể sống sót là tốt rồi, ta nào cầu mong được nhiều như vậy? Kết quả như vậy là ta cũng đã thoả mãn lắm rồi.” Gương mặt Tô Lạc nở nụ cười như trút bỏ được gánh nặng.
Nam Cung Lưu Vân, rất nhanh thôi ta có thể cứu ngươi rồi. Tô Lạc lẩm bẩm trong lòng.
Lúc Tô Lạc trò chuyện cùng hòn đá nhỏ, điện chủ điện Cửu Trùng vẫn luôn chờ câu trả lời của Tô Lạc.
Hắn thấy gương mặt Tô Lạc đan xen đủ loại biểu tình: khi thì phẫn nộ, khi thì kích động, khi thì như vừa trút được gánh nặng. Thấy nàng như vậy, trong lòng hắn có chút dự cảm bất thường.
“Nha đầu, tiểu tử này vì ngươi đến tính mạng cũng chẳng màng, vậy mà chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không thể làm vì hắn sao? Ôi, tiểu tử này mắt mù rồi mới nhìn trúng ngươi!” Điện chủ điện Cửu Trùng quay lưng, lững thững cất bước rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...