Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Lạc Lạc, chờ ta trở lại.” Nam Cung Lưu Vân đứng yên, quay đầu lại nhìn Tô Lạc cười ôn nhu.
“Không!” Tô Lạc lảo đảo bước lên: “Ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy được. Cho dù cả đời ta cứ bệnh mãi không dứt, dở dở ương ương như vậy ta cũng chấp nhận, ngươi không thể đi!”
Giác quan thứ sáu của Tô Lạc luôn luôn rất mạnh mẽ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác quỷ dị và nguy hiểm mà đài chiến đấu mang lại. Thậm chí, nàng còn có một loại trực giác đáng sợ rằng nàng sẽ mất đi Nam Cung Lưu Vân.
Lúc này, điện chủ điện Cửu Trùng chỉ nhàn nhạt cười: “Thời gian không còn nhiều lắm đâu.”
Khi nói chuyện, vị điện chủ điện Cửu Trùng âm hiểm xáo trá này vung nhẹ ống tay áo, một nén hương vừa được đốt xuất hiện trước mặt mọi người.
Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, hiện tại, Nam Cung Lưu Vân chỉ có thời gian một nén hương.
Nam Cung Lưu Vân nghiêm mặt, hờ hững liếc nhìn điện chủ điện Cửu Trùng một cái, vỗ nhẹ đầu Tô Lạc: “Ngoan nào, đứng yên tại đây, tin tưởng ta, nhé?”

“Không!” Tô Lạc càng níu chặt lấy ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, các đốt ngón tay trắng bệch.
Nha đầu này thật khó dỗ dành.
Nhất thời, Nam Cung Lưu Vân có chút đau đầu.
Nhìn nén hương chầm chậm toả khói, trong mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia kiên định. Hắn khẽ vỗ đôi vai gầy của Tô Lạc, nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai nàng: “Lạc Lạc, cố gắng bảo trọng.”
Hiện tại, Lạc Lạc có thể đứng đây với hắn, hoàn toàn là do tác dụng đan dược của Dung Vân đại sư. Nếu không có Xích Huyết Huyền Sâm, Lạc nha đầu của hắn không thể sống quá một tháng. Chuyện này, Dung Vân đại sư cũng chỉ nói với mình hắn, Lạc nha đầu nhà hắn cũng không biết.
“Không được đi!” Tô Lạc giữ chặt ống tay áo của hắn.
Nam Cung Lưu Vân ôm chặt lấy nàng vào lồng ngực của hắn, hay tay siết chặt, hung hăng ôm lấy nàng.
Hắn vùi đầu vào hõm vai của nàng, gương mặt quyến luyến không rời mà hít thật sâu một hơi.
Trên người nàng có một mùi u hương nhàn nhạt, khiến người ngửi khoan khoái dễ chịu, dễ dàng rơi vào trầm luân, chỉ muốn cứ như vậy mà mãi ôm nàng.
Bàn tay đang ôm Tô Lạc của Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên bàn tay hướng lên trên người nàng.
Tô Lạc bỗng dưng cảm giác được có chút không thích hợp.
Nhưng còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, thân hình nàng đã bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.

Hoá ra Nam Cung Lưu Vân lợi dụng lúc nàng chưa chuẩn bị để điểm huyệt nàng.
“Ngươi…” Tô Lạc buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân sủng nịch xoa đầu nàng: “Nha đầu, chờ ta trở lại, nhé!”
Sau đó hắn xoay người sải bước rời đi.
Kỳ thật lúc trước Dung Vân đại sư đã nói qua với hắn, vào điện Cửu Trùng thì dễ, nhưng muốn lấy được Xích Huyết Huyền Sâm thì vô cùng khó khăn.
Bởi vì Xích Huyết Huyền Sâm vốn là bảo vật trong trời đất, là thần dược có khả năng khởi tử hồi sinh, là một bảo vật tồn tại hết sức nghịch thiên. Nếu muốn có được Xích Huyết Huyền Sâm, thì phải trả một cái giá tương đương, một cái giá vô cùng đắt.
Nam Cung Lưu Vân hiểu rõ hơn ai hết, bước vào điện Cửu Trùng muôn vàn khó khăn này, hắn thậm chí có khả năng phải mất mạng. Nhưng hắn chẳng chút suy nghĩ mà mang theo Tô Lạc thẳng một đường xông qua chín cửa ải khó khăn.
Tô Lạc nhìn bóng dáng thon gầy của hắn, vành mắt hơi đỏ lên.
Giờ khắc này, nàng vô cùng hối hận. Nếu như thực lực của nàng mạnh hơn một chút, nếu như nàng không chọc giận Yên Hà tiên tử, nếu như lúc trước nàng không cãi nhau với Nam Cung Lưu Vân…

Nếu còn có nếu như, nàng nhất định sẽ không làm chính mình bị thương.
Hai tay bên người Tô Lạc nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nam Cung Lưu Vân ổn định bước từng bước, cẩn thận mà đi lên thềm đá, tiến lên đài chiến đấu.
Thềm đá gồm mười bậc thang.
Vốn hắn có thể thoải mái mà phi người lên đài, nhưng hiện tại những bậc thang đó, mỗi bậc đều giống những cái hố vô hình, có một lực cản mạnh mẽ không thể chống lại được.
Lúc Nam Cung Lưu Vân bước lên bậc thang thứ nhất, liền cảm nhận được lực cản mạnh mẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui