Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ông chú người sắt đánh một chưởng về phía Tử Nghiên.
Tử Nghiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân của mình đều phải nát sau cú đánh này.
Đau đớn kịch liệt khiến chân tay nàng chết lặng, dường như thân thể này đã không phải là của mình.
Nhưng mà, Tử Nghiên lại cắn chặt răng, cố nén đau nhức, kéo cổ áo của ông chú người sắt ra, đổ hết toàn bộ Phấn Ăn Mòn của Tô Lạc vào trong người hắn.
Một lọ Phấn Ăn Mòn to như vậy đã bị đổ vào hết!
Ông chú người sắt cảm giác được sau lưng mình có một con gián đang làm trò mờ ám, hắn lại dùng một chưởng đánh Tử Nghiên, trực tiếp đánh bay Tử Nghiên ra xa.
Dưới sức mạnh quá lớn của chưởng lực, Tử Nghiên nhịn không được mà nôn ra máu, nàng cảm giác được nội tạng của mình đều sắp vỡ thành phấn.
Hai mắt của Bắc Thần Ảnh nứt ra, trong mắt che kín tơ máu đỏ tươi, rống giận rít gào: “Lão tử muốn giết ngươi!”
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có người có thể khiến Bắc Thần công tử có sát khí lớn như vậy!
Bắc Thần Ảnh đập mạnh một quyền vào người ông chú người sắt.
Nhưng ảnh hưởng lại vô cùng mỏng manh.
Ông chú người sắt ưỡn ngực ra, chưởng lực của Bắc Thần Ảnh trong nháy mắt như bị cản lại, sau đó bắn ngược trở lại vào người hắn.

Theo lực bắn này, Bắc Thần Ảnh lại một lần nữa bị đánh bay.
Vị trí mà Bắc Thần Ảnh rơi xuống rất gần Tử Nghiên.
Hai người nhìn nhau cười khổ.
“Xem ra… Lần này… Chúng ta… Chạy trời không khỏi nắng…” Máu tươi trong miệngTử Nghiên không ngừng trào ra.
Nước mắt cũng trào ra như nước suối.
Nước mắt này cũng không phải vì nàng, mà là vì Tô Lạc.
Nếu Tô Lạc để lại cục đá cho chính mình thì nàng có thể giết được một trong hai vị cường giả cấp mười kia.
Tiểu Lạc cho nàng, mà nàng lại lãng phí như vậy… Đau đớn trong lòng Tử Nghiên còn dữ dội hơn đau đớn trên thân thể gấp vạn lần.
Bắc Thần Ảnh muốn cười, vừa mới mở miệng thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, thương thế của hắn cũng không tốt hơn Tử Nghiên bao nhiêu.
“Cấp chín… Thì ra lại mạnh đến vậy…” Bắc Thần Ảnh cười khổ liên tục.
Đáng tiếc hắn đời này, phỏng chừng cũng vĩnh viễn không thể tu luyện đến cấp chín, sinh mệnh của hắn sắp kết thúc trên đài cao này.

Ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới.
Nhìn thấy Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân đứng chung một chỗ, ánh mắt nàng nhìn mình chứa đầy quan tâm…
Có như vậy trong nháy mắt, nàng thật lòng quan tâm hắn, như vậy hắn đời này cũng không sống uổng phí.
Bắc Thần Ảnh nhịn xuống đau nhức, cười cười nhìn về phía Tô Lạc.
Tô Lạc tức khắc trừng lớn mắt: “Bắc Thần Ảnh ngươi cái đồ ngu! Ngươi cười cái gì mà cười, còn không chạy nhanh nghênh địch!”
Lúc này Tô Lạc hận không thể xông lên đài đánh cái thằng ngu này mấy phát.
Tình huống trên đài vô cùng cam go, mà hắn vẫn có thời gian rảnh nhìn nàng cười?
Lúc này, ông chú người sắt kia từng bước từng bước tiến về phía Bắc Thần Ảnh.
Nhưng mà, thân thể của hắn thực sự bị Phấn Ăn Mòn ảnh hưởng, phía sau lưng xoắn đến xoắn đi, trong miệng thấp giọng rống giận, hiển nhiên hắn đang thừa nhận thống khổ rất lớn.
Bắc Thần Ảnh bị Tô Lạc nhắc nhở, ngẩng đầu nhìn thấy ông chú người sắt đang thống khổ gào to.
Nhưng mà việc này lại có ích lợi gì? Hiện tại, hắn ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Tô Lạc hận không thể đấm chết hai đứa ngốc này.
“Thật là bị các ngươi làm cho tức chết rồi! Linh Đạn Cầu đâu? Linh Đạn Cầu lúc trước được tặng đâu?” Tô Lạc gào lên.
Tô Lạc nhớ rất rõ, ở cửa thứ hai, hai người bọn họ thắng hạng nhất, được khen thưởng hai viên Linh Đạn Cầu. Một đường đi tới, Tô Lạc không thấy bọn họ dùng quá, cho nên lúc này nàng mới la lên nhắc nhở.
Tô Lạc vừa nhắc xong, hai người kia lại như bừng tỉnh trong giấc mộng dài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui