Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Khi mọi người đang ngồi nghỉ ngơi, Nhân Sâm Oa Oa lúc trước biến mất không thấy lại tung tăng chạy đến trước mặt Tô Lạc.
Tô Lạc thấy bộ dáng tròn vo của nó vô cùng đáng yêu, liền xoa xoa đầu nhỏ của nó, kéo nó lại, bỏ nó vào trong lòng ngực của mình chơi, còn cầm một lọ thiên linh thủy cho nó uống.
“Cho nè nè.” Nhân Sâm Oa Oa có qua có lại, nó rút ra một nhánh cây từ trên người mình, nghiêm trang mà đưa cho Tô Lạc.
“Đây là…” Có chút giống nhánh nhân sâm.
Nhân Sâm Oa Oa thần bí mà nhấp môi cười, sau đó tung cẳng chân chạy xa.
Tô Lạc lắc đầu cười khổ. Nhưng nếu đã là lễ vật mà Nhân Sâm Oa Oa đưa, nàng nhận lấy làm kỷ niệm thôi.
Cửa truyền tống sang tầng thứ chín cũng không dễ dàng tìm, mọi người tìm suốt bảy ngày mới rốt cuộc tìm được dưới dáy quan tài.

Thừa dịp bảy ngày này, thương tích trên người của mỗi người cũng đã được chữa trị tốt.
Thông qua Truyền Tống Trận, đoàn người đi vào tầng thứ chín.
Mới vừa bước ra Truyền Tống Trận, Tô Lạc đã cảm giác được có chút không thở nổi.
Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng kéo tay nàng, linh lực cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay truyền vào trong thân thể nàng, có linh lực của Nam Cung Lưu Vân chống đỡ, Tô Lạc mới miễn cưỡng ổn một chút.
Nơi này là một thế giới băng tuyết.
Liếc mắt một cái nhìn lại, bốn phía đều là một mảnh trắng xoá, trên trời dưới đất tất cả đều là tuyết lớn như lông ngỗng, không hổ là tuyết vực cao nguyên danh xứng với thực.
Lúc này chỉ mới bước ra hai bước, Lạc Điệp Y đã kêu gào ra tiếng: “Sao lại thế này? Áp lực tinh thần ở nơi này sao lại mạnh đến như vậy?”
Không chỉ có một mình Lạc Điệp Y cảm giác được, ở đây tất cả mọi người đều có loại cảm giác này.
Xác thật, tầng thứ chín này có uy áp rất lớn, giống như chất lỏng ngưng tụ ở trong không khí, tựa hồ cố định người chặt chẽ trên mặt đất, muốn đi về phía trước một bước đều vô cùng gian nan.
“Ha ha ha!”
Trên bầu trời, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười vô cùng vang dội,
Tiếng cười này mọi người rất quen thuộc, bởi vì nó đã từng xuất hiện rất nhiều lần trước mặt bọn họ.

Điện chủ Cửu Trùng Điện?
Biến mất lâu như vậy, hắn lão nhân gia rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.
Trên bầu trời tắng xóa, một cái mặt to đùng chậm rãi hiện lên, cơ hồ che đậy hơn nửa cái không trung.
“Không nghĩ tới các ngươi còn có thể sống sót đi đến tầng thứ chín, ha ha ha, không tồi, không tồi, mặc dù có người gian lận, nhưng mà…” Điện chủ Cửu Trùng Điện nhớ tới đối phương đưa hắn một lọ chín hương quỳnh dịch, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt: “Cảm giác được uy áp tinh thần đúng không? Các ngươi phải chiến đấu trong hoàn cảnh này.”
“Này không công bằng!” Lý Dao Dao hét lên một tiếng.
Hiện tại trong loại tình huống này, cỗ uy áp kia đè các nàng muốn thở cũng không thở nổi, bước chân cũng không đi được, càng miễn bàn phải chiến đấu trong tình huống như thế.
Cho dù Tử Nghiên có chán ghét Lý Dao Dao đến mức nào thì lúc này cũng hoàn toàn đồng ý quan điểm của nàng. Này căn bản là tiết tấu đi chịu chết.
Ai ngờ, Điện chủ của Cửu Trùng Điện lại ha ha cười như điên: “Cái gọi là cấp tử vong, có thể qua dễ dàng như vậy sao? Nói cho các ngươi! Cửa thứ chín này mới là chân chính bắt đầu cấp tử vong! Từ giờ trở đi, đồng đội của các ngươi sẽ từng bước từng bước chết đi! Cuối cùng, chỉ có hai người có thể sống sót! Ha ha ha!”

Tiếng cười của Điện chủ Cửu Trùng Điện giống như từng trận thiên lôi, khiến đau cả màng tai, chóng mặt nhức đầu.
Chỉ có hai người có thể sống sót?
Nghe thế câu nói này, mọi người tức khắc ngây ngẩn cả người.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, tỉ lệ đào thải sẽ cao như vậy.
Một hàng tám người, chỉ có hai người có thể sống sót?
“Hiện tại, các ngươi chỉ có thời gian ba ngày.” Thanh âm của Điện chủ Cửu Trùng Điện mang theo mê hoặc: “Trong ba ngày này, chỉ cần các ngươi còn lại hai người, như vậy, cửa thứ chín này sẽ tự động qua được, đến lúc đó khen thưởng sẽ vô cùng phong phú nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui