Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhưng mà, thanh kiếm này dễ rút đến như vậy sao?
Trừng Ảnh Kiếm còn muốn cắn nuốt linh lực!
Tô Lạc ngay cả đều đứng không vững, làm gì có linh lực cho nó cắn nuốt chứ?
Tất cả mọi người dùng tiếc hận mà ánh mắt mà nhìn Tô Lạc… Thật đáng tiếc cho Thất công tử tự mình tới đưa bao tay cho nàng, cuối cùng Tô Lạc vẫn không nhổ ra được.
Lúc này khóe miệng Tô Lạc lại kéo lên một nụ cười.
Xác thật, linh lực trên người nàng không đủ để rút Trừng Ảnh Kiếm ra, nhưng vừa rồi, Thất công tử trước khi đi đã truyền âm cho nàng, nói cho nàng biết một phương pháp rất đơn giản.
Tô Lạc lấy ra một lọ thiên linh thủy từ trong ống tay áo, lại lấy Linh Nguyên Đan cấp tông sư bỏ vào trong, cầm bình sứ nho nhỏ quơ quơ.
“Nàng đang làm gì?” Lạc Điệp Y vẫn khó hiểu.
“Hình như… muốn uống?” Lạc Hạo Thần nói có chút không tự tin.
Lấy trạng huống thân thể hiện tại của Tô Lạc, nàng có thể thừa nhận được một đống linh lực như thế tràn vào sao? Đối với chuyện này, Lạc Hạo Thần tỏ vẻ thực hoài nghi.
Nhưng mà, lời này của hắn chỉ đúng có một nửa

Chỉ thấy Tô Lạc giơ lên lọ thiên linh thủy đã hoàn toàn hòa tan kia, đổ hỗn hợp nước thuốc lên thân kiếm đen tuyền của Trừng Ảnh Kiếm.
“Chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ cần đổ như vậy là đã có thể bổ sung đủ linh lực cho Trừng Ảnh Kiếm? Ha ha ha, này quả thực quá buồn cười!” Lạc Điệp Y chống nạnh, trào phúng cười lạnh.
Nàng rất rõ ràng nhu cầu cắn nuốt linh lực của Trừng Ảnh Kiếm khủng bố đến mức nào.
Nhưng mà, Lạc Điệp Y lúc này vừa mới toét miệng cười, thực mau, nụ cười kia lại cứng đờ ở khóe miệng.
Nàng trơ mắt mà nhìn Tô Lạc rút Trừng Ảnh Kiếm lên!
Sao có thể!
Lạc Điệp Y khó có thể tin mà dụi mắt, lại mở to mắt nhìn lại…
Nàng quả nhiên không hoa mắt!
Tô Lạc thật sự rút được Trừng Ảnh Kiếm!
Nàng dùng phương pháp thế đơn giản như vậy, lại trực tiếp hữu hiệu!

Lạc Điệp Y mở to đôi mắt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào… Nếu sớm biết rằng… Nếu sớm biết rằng…
Không chỉ một mình Lạc Điệp Y như thế, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt thần kỳ mà nhìn Tô Lạc một cách ngu si.
Này đờ mờ quả thực là kỳ tích! Những người có tu vi cao đều thử qua, đều vô dụng, đều không thể rút được, nhưng cuối cùng lại làm cho nha đầu Tô Lạc ngay cả đi đường cũng không đi nổi này hốt cú chót!
Đó không phải là thanh kiếm sắt vớ vẩn nào hết, đó là Trừng Ảnh Kiếm!
Nghĩ vậy, Lý Dao Dao và Lạc Điệp Y che lại ngực, thiếu chút nữa đã nhắm mắt ngất đi.
Ngay khi Tô Lạc rút Trừng Ảnh Kiếm ra, dòng khí màu đen trong không khí dần dần bị thi thể kì lạ kia hút ngược trở về.
“Tiểu Lạc, chúc mừng chúc mừng!” Tươi cười của Tử Nghiên phát ra từ trong nội tâm, nàng thật sự vỉ Tô Lạc mà vui mừng.
Xích Tiêu, Trừng Ảnh, này vốn là một đôi tuyệt thế danh kiếm, hiện tại lại nằm trong tay Nam Cung và Tô Lạc, không phải là thích hợp nhất sao?
Tô Lạc lau mồ hôi trên trán, cười nói: “May mắn, may mắn mà thôi.”
“May mắn cũng là một phần thực lực, hơn nữa so thực lực càng thêm quan trọng.” Nam Cung Lưu Vân xoa đầu Tô Lạc.
Lạc nha đầu tuy rằng thực lực chẳng ra gì, nhưng chỗ tốt lớn nhất luôn luôn có thể nằm trong tay nàng, vì cái gì lại như vậy, còn không phải là do may mắn sao?
“May mắn đều là hư vô mờ mịt, vẫn là thực lực nhất đáng tin cậy nhất.” Tô Lạc cười nói.
Vừa rồi nếu Thất công tử không xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt, nàng cũng không biết nên làm gì.
Sương mù màu đen tan đi, vốn dĩ hẳn là nên nắm chặt thời gian đi tìm truyền tống trận lên tầng thứ chín, nhưng hiện tại mọi người ai cũng bị thương, có người còn hôn mê, sức chiến đấu rất thấp, cho nên Nam Cung Lưu Vân tuyên bố, nghỉ ngơi một đêm tại tầng thứ tám, sáng mai lại tiếp tục đi tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui