Tô Lạc chắp tay trước ngực, tặng cho Tử Nghiên lời chúc phúc tốt nhất.
Đúng như lời Lý Dao Dao nói, thân thể của nàng ngay cả đứng đều không đứng được, cơ hồ gió thổi qua là ngã ngay, sao có thể rút Trừng Ảnh Kiếm chứ?
Tay của Lạc Điệp Y bị thương, thực lực tổn hao nhiều, hơn nữa tâm thuật bất chính, Tô Lạc cũng không hy vọng nàng lấy được Trừng Ảnh Kiếm.
Nếu nói, ai là người có hi vọng lấy được Trừng Ảnh Kiếm nhất ở đây, thì người đó chính là Tử Nghiên.
Tử Nghiên nhận lấy hy vọng của tất cả mọi người, lúc này đã đổ linh lực vào bên trong Trừng Ảnh Kiếm.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, Trừng Ảnh Kiếm mở ra mồm to, nhanh chóng hút hết toàn bộ linh lực mà nàng đổ vào.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Tử Nghiên lung lay thân hình.
“Không tốt! Nàng sắp thất bại!” Sắc mặt Lạc Hạo Thần hơi trắng.
Rất nhiều người đều có ý tưởng giống như Lạc Hạo Thần.
Bắc Thần Ảnh trong lòng quýnh lên, hét lên với Tử Nghiên: “Không được thì thôi, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, ngàn vạn đừng liều mạng mà, vừa rồi Lý Dao Dao chính là vết xe đổ đó!”
Thân hình Tử Nghiên càng thêm run rẩy kịch liệt.
Bởi vì linh lực trên người nàng đang nhanh chóng xói mòn…
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tử Nghiên đang muốn từ bỏ thì bỗng nhiên, một con vật nhỏ màu xanh bò từ trong ống tay áo của Tử Nghiên ra.
Đây là một con Lam Tinh Linh, là tinh linh nguyên tố có thể tự động bổ sung linh lực!
Bé con này giống y hệt con chim cánh cụt ngốc ngếch xoay vòng vòng tại chỗ, sau khi cảm giác được chủ nhân không ổn cho lắm, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của nó nhanh chóng cứng lại, sau đó, nó thổi ra một đống bong bóng màu xanh từ trong miệng.
Bóng bóng màu xanh càng thổi càng nhiều, vây chung quanh Tử Nghiên không ngừng xoay tròn, bị nàng hấp thu không ngừng.
“Tinh linh nguyên tố!” Lạc Hạo Thần kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống rồi!
“Trời ạ! Thế nhưng thật là tinh linh nguyên tố!” Lạc Điệp Y khiếp sợ mà che miệng lại!
Tất cả những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên!
Phải biết rằng loại linh sủng như tinh linh nguyên tố chính là chí bảo khả ngộ bất khả cầu! Lục tung hết toàn bộ đại lục cũng tìm không được bao nhiêu con.
Dù có là cao thủ cường đại đến mức nào, linh lực chắc chắn cũng sẽ giảm bớt trong quá trình chiến đấu, nhưng nếu có tinh linh nguyên tố trong tay, tùy thời tùy chỗ đều có thể bổ sung linh lực, đây là tồn tại bá đạo tới mức nào chứ?
“Không nghĩ tới Tử Nghiên sẽ còn dấu một bảo bối tuyệt vời như vậy, như thế xem ra, Trừng Ảnh Kiếm này chắc chắn sẽ là của nàng.” Lạc Hạo Thần thần sắc phức tạp mà nói.
Mọi người cũng đã từng gặp qua con linh sủng này, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đây là linh sủng chiến đấu của Tử Nghiên, nhưng ai cũng không nghĩ tới nó là tinh linh nguyên tố có thể bổ sung linh lực.
Lạc Điệp Y cắn môi dưới, trong mắt là hận ý không ngừng trào lên!
Nếu sớm biết Tử Nghiên có tinh linh nguyên tố trong tay, nàng đã sớm lên rồi, sẽ không nhường lại cơ hội tốt như vậy… Trừng Ảnh Kiếm của nàng, cứ như vậy đã không có!
Không nói đến Lạc Điệp Y ghi hận trong lòng như thế nào, kỳ thật lúc này Tử Nghiên cũng vô cùng không dễ chịu.
Tinh linh nguyên tố của nàng vẫn còn trong kì trẻ con, linh lực cung cấp vẫn là có hạn… Hơn nữa, chuôi Trừng Ảnh Kiếm trước mắt này vừa há mồm sẽ không bỏ qua…
Sau khi đã nuốt nhiều linh lực đến như vậy, nó cũng không có bất kì dấu hiệu bão hòa nào.
Theo thời gian trôi qua, thân hình tròn vo của tinh linh nguyên tố đã bất tri bất giác mà xẹp xuống từ từ.
Trên khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của nó, đôi mắt to trong sáng lã chã chực khóc, vừa như ủy khuất lại vừa như thống khổ, lại như không thể miêu tả rõ.
Tử Nghiên nhìn thoáng qua một cái, lòng nàng đã cảm thấy thương không chịu được. Bảo bối tinh linh nguyên tố của nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Nhưng mà, nghĩ đến Lạc Điệp Y không đáng tin cậy và Tô Lạc với thân thể suy nhược, Tử Nghiên khẽ cắn môi, vẫn kiên trì tiếp tục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...