“May quá… không làm ngươi bị thương…” Trong mắt Tô Lạc mỉm cười.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Lạc làm sao không biết rõ Nam Cung Lưu Vân giả vờ bị trúng độc? Cho dù nàng thật sự đâm hắn một đao, thì hắn cũng sẽ không chết được.
Nhưng mà, nếu người ra tay là hắn, thì kết cục sẽ không như thế này.
Tô Lạc rất may mắn.
May mắn là, trước đó mình có được Hỏa Nguyên Thạch tinh phách. Rồi may mắn là, hòn đá nhỏ tỉnh lại ngay thời điểm mấu chốt.
Nhưng vào lúc này.
Khói đen dày đặc bắt đầu lui tán.
Rất nhanh, khói đen đã biến mất, không dấu vết.
Phá được mắt trận, nên mê ảo trận lập tức tự hủy.
Cửa thứ sáu này thật gian nan, vẫn là gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm mà vượt qua.
Nhưng mà, sau khi hơi nước dày đặc biến mất, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tô Lạc lập tức cảm thấy rợn người.
Chỉ thấy Lý Dao Dao bầm dập mặt mũi mà ngã gục trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
Tư Đồ Minh vốn bảo vệ Lý Dao Dao, thì trên lưng hắn có vô số vết thương, máu tươi đầm đìa, hôn mê bất tỉnh.
Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y cũng xuất huyết toàn thân, vết máu dường như nhiễm đỏ một vùng sa mạc.
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh song song ngã trên mặt đất, khắp người bị nướng đến gần như bốc khói.
Cảnh tượng này, thoạt nhìn như khô lại rồi nát bấy, giống như chiến trường thảm thiết.
Tô Lạc đang muốn đứng dậy đi đỡ bọn họ, thì Nam Cung Lưu Vân đã hành động sớm hơn nàng một bước.
Ống tay áo của hắn khẽ nhếch, giống như có gió mát thổi qua hai người kia.
Hàng mi dày rậm của Bắc Thần Ảnh hơi hơi động, hắn tiện đà chậm rãi mở mắt ra, rồi ngồi dậy.
Hắn mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân, tức khắc như một con cá chép lăn lộn nhảy dựng lên.
“Lão Nhị, các ngươi không sao chứ?”
Trước đó, hắn dường như mơ một giấc mộng, vô cùng chân thật. Trong mộng, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân cùng nhau chết đi…
Nhưng mà hiện tại, hai người hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Trên người mọi người đều có không ít thì nhiều vết thương, nhưng trên dưới toàn thân Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc đều sạch sẽ, đừng nói vết thương, ngay cả đất cát cũng không có một hạt.
Bắc Thần Ảnh tức khắc nghẹn họng mà nhìn trân trối.
“Chúng ta có thể có chuyện gì?” Tô Lạc cười hì hì hỏi.
Nam Cung Lưu Vân chậm rãi rót linh lực vào trong cơ thể nàng. Cho nên, chỉ trong chốc lát, tinh thần nàng lập tức hồi phục, nên bây giờ nàng còn có lòng dạ đi trêu ghẹo Bắc Thần Ảnh.
“Nhưng mà…” Bắc Thần Ảnh có chút khó hiểu mà lắc lắc đầu.
“Vừa rồi chúng ta lạc vào mê ảo trận, tất cả đều là ảo giác, không phải là sự thật.” Tô Lạc thật thà nói.
“Đều là ảo giác sao?”
“Phải, toàn bộ đều là ảo giác.” Tô Lạc trịnh trọng lặp lại.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Bắc Thần Ảnh nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều đã tỉnh lại.
Nhìn thấy ai nấy cũng chật vật, bọn họ không khỏi ngẩn ngơ.
“Đao quá…” Lý Dao Dao cảm thấy toàn thân mình đều đau nhức, thân thể mình không phải là của mình nữa.
“Có thể sống sót là rất tốt rồi, còn ở đó kêu đau kêu mệt. Nếu không phải nhờ Tô Lạc bọn họ, thì hiện tại chúng ta đã sớm chết không toàn thây rồi.” Tử Nghiên tức giận mà trừng mắt, liếc nàng một cái.
Lý Dao Dao thở phì phì, quay mặt đi.
Lạc Điệp Y nổi giận đùng đùng mà tìm Lý Dao Dao tính sổ: “Ta và ngươi có thù gì chứ? Sao ngươi lại cầm đao muốn giết ta?”
Lý Dao Dao vô cùng mờ mịt… Sao nàng có thể chạy đi giết Lạc Điệp Y? Chuyện này không phải là rất vớ vẩn sao?
Thanh âm Tư Đồ Minh lạnh lùng, trả lời giúp nàng: “Lúc ấy, thần trí Dao Dao không bình thường, chính nàng cũng không biết mình đang làm cái gì, việc này không nên trách nàng. Huống chi, người đứng phía sau chuyện này muốn chúng ta giết hại lẫn nhau, nên chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi.”
Sự thật là như vậy.
Nếu muốn so đo chuyện đó, thì quả thật không có hồi kết.
Đúng lúc này, giữa không trung xuất hiện bốn cái đĩa quay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...