Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Ơ! Quy định thời gian là trong bao lâu vậy chứ?!” Tử Nghiên nhảy lên muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng gương mặt kia đã biến mất không còn một dấu vết.
Đôi tay Bắc Thần Ảnh chắp lại: “Được rồi, dù sao thời gian của tất cả mọi người cũng giống nhau, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.”
“Cũng chỉ có thể tự mình an ủi như vậy.” Tử Nghiên thở dài: “Nhưng mà Lăng Sương Thảo? Lăng Sương Thảo rốt cuộc là cái gì?”
Không phải chỉ Tử Nghiên, ngay cả bốn người Lý Dao Dao bên kia cũng có nghi vấn hệt như vậy.
Ánh mắt Tô Lạc nhìn chằm chằm thảm cỏ chung quanh.
Trải qua thời gian khoảng một chén trà, Tô Lạc bắt đầu tiến lên tản bộ, ở trong bụi cỏ rút ra một gốc cây ước chừng lớn cỡ một ngón tay màu xanh biếc thảo diệp: “Đây, là nó đây.”
Tô Lạc giải thích: “Lăng Sương Thảo, trong sách cổ có ghi lại, là một loại dược liệu, có thể chống đỡ chướng khí. Sinh trưởng ở thảo nguyên cực bắc, mọc vô cùng thưa thớt. Nó dài chừng hai tấc, lá cây cũng rất giống với cỏ dại bình thường, rất khó bị có thể phát hiện.”
“Sao có thể nói là khó bị phát hiện? Rõ ràng là không phát hiện được luôn mà? Chúng nó hoàn toàn mọc lên lẫn trong đống cỏ dại mà.” Tử Nghiên buồn bực vỗ trán.

Giống hệt cỏ dại bình thường, cao cũng chỉ được có hai tấc, mọc lên chung với cỏ dại, số lượng thì thưa thớt, bà nội ai mà tìm cho được?
Tô Lạc buông tay: “Chỉ có thể cố mà tìm trong từng tấc đất một thôi.”
Sử dụng linh lực, lục soát từng chút một, đây là biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất.
Lúc này, không đợi Tô Lạc nói chuyện, tổ đội bốn người Lý Dao Dao bọn họ đã tỏa ra đi tìm rồi.
“Chúng ta đi xa một chút đi.”
Nam Cung Lưu Vân xách Tô Lạc lên, chỉ trong vài bước, đã biến mất không thấy đâu.
Tử Nghiên buồn bực mà gãi đầu: “Cũng không biết chủ nhân Điện Cửu Trùng kia bị điên hay gì, tìm Lăng Sương Thảo làm gì không biết? Ta tình nguyện đi đánh quái thú còn hơn!”
“Ít nhất tìm Lăng Sương Thảo sẽ không bị thương, hơn nữa cũng dễ chiếm điểm ưu thế.” Bắc Thần Ảnh lôi kéo nàng nhanh chóng rời đi: “Nam Cung bọn họ đi hướng đông, vậy chúng ta đi hướng bắc đi, đi mau đi mau.”
Lại nói Tô Lạc.
Khi nàng mở mắt ra lại, chung quanh cũng chỉ còn có mỗi Nam Cung Lưu Vân.
“Không vội.” Nam Cung Lưu Vân cười cười, ống tay áo vung lên.
Tức khắc, hai cái ghế mây, một cái bàn con xuất hiện ở trên mặt đất.

Trên bàn con còn có một ấm trà xanh, trà xanh tản ra hương khí nồng đậm.
“Lại đây, cái này là trà thần tiên hạng nhất.” Nam Cung Lưu Vân nhàn nhã tiếp đón Tô Lạc.
Động tác, biểu hiện của hắn, nhàn nhã giống như đang nghỉ phép ở biệt viện, chứ không phải ở nơi phủ Mộc Tiên Điện Cửu Trùng sinh tử khôn lường này.
Tô Lạc bị cười mỉa mai.
“Ở thời khắc quan trọng này, ngươi còn có tâm tình uống trà ư?”
Vừa rồi lúc ở cửa thứ ba, nhiều mạo hiểm nhiều kích thích quá rồi sao?
Nếu Lý Dao Dao nhiều hơn hai phân, tinh phách thực vật ngàn năm kia đã có thể rơi vào tay nàng ta.
“Thế nào cũng nắm chắc phần thắng, sao phải khẩn trương quá làm gì? Ngồi xuống đi.” Cánh tay Nam Cung Lưu Vân nhấn một cái, Tô Lạc liền ngồi trên ghế mây mềm mại.
“Thế nào cũng nắm chắc phần thắng?” Đôi mắt Tô Lạc híp lại. Sao nàng lại không biết được mình có thể nắm chắc phần thắng nhỉ?

Nếu chỉ có một mình Nam Cung Lưu Vân, thì hắn chắc chắn nắm chắc phần thắng, nhưng còn có thể chính mình nữa, biến số có vẻ cao.
“Lại đây, là hạng nhất đó, trà thần tiên này người ngoài đừng hòng được uống qua.” Động tác Nam Cung Lưu Vân thành thạo tẩy trà, pha trà, cuối cùng rót tràn đầy một chén nhỏ, đưa tới bên môi Tô Lạc.
Nếu Nam Cung Lưu Vân chắc chắn như thế, Tô Lạc còn phải lo lắng gì nữa?
Nàng liền đón lấy chén trà từ bàn tay ngọc ngà của hắn, uống ly trà thần tiên kia.
Không hổ là trà thần tiên.
Chỉ một ngụm, Tô Lạc liền cảm thấy buồn bực trong lòng đều tiêu biến, tâm bình khí hòa ngay lập tức.
Trong miệng còn dường như có hương thơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui