Nhưng vào lúc này.
Hai vật thể đang lơ lửng giữa không trung bay thẳng về hướng Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc vừa cầm vào tay, nhìn một cái thì mắt đã hơi nhướng lên.
Đây là 1 viên tinh thể lộ ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, tàn ra sức sống thiên nhiên bừng bừng phấn khởi
“Đây là cái gì?” Tô Lạc khó hiểu hỏi.
Nàng còn chưa bao giờ gặp qua thứ này.
Thời điểm nàng đang săm soi viên tinh thể kia, Biến Dị Tương Tư Thụ trong không gian dường như đang động đậy.
Biến Dị Tương Tư Thụ lần trước trong chiến đấu vì giúp Tô Lạc mà đã chịu đòn vô cùng nghiêm trọng của Yên Hà tiên tử, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Hiện tại thì nó đang động đậy.
Tuy rằng chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng lại làm cho Tô Lạc thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Nam Cung Lưu Vân tinh tế nhìn thoáng qua, đôi mắt như mặt hồ lấp lánh lộ ra ánh nhìn kỳ dị.
“Râu ria.” Hắn nhàn nhạt phát ra một câu bình luận.
“Râu ria?” Sao lại là râu ria được? Biến Dị Tương Tư Thụ của nàng trong không gian đang vặn vẹo muốn được bò ra.
“Đây là tinh phách thực vật ngàn năm. Thực vật biến dị linh sủng chịu trọng thương, chỉ cần hấp thu tinh phách thực vật ngàn năm này, là có thể đủ khôi phục như lúc ban đầu.” Thần sắc Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt, ngữ khí lãnh đạm như nước: “Giữ lại đi, về sau cho ngươi dùng để tìm thực vật biến dị linh sủng.”
Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra, Tô Lạc và Tử Nghiên liếc nhau dở khóc dở cười.
“Tam sư huynh, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Chúng ta đã thu phục được một gốc cây Biến Dị Tương Tư Thụ!” Tử Nghiên cảm thấy vô cùng trùng hợp.
Thứ tinh phách thực vật ngàn năm này là để cho thực vật biến dị linh sủng sử dụng, mà Tô Lạc thì đang có trong tay một gốc cây thực vật biến dị linh sủng như vậy.
Sắc mặt Tô Lạc càng trở nên quái dị.
Bởi vì, Tử Nghiên cho rằng trùng hợp, còn không phải quá trùng hợp hay sao.
Trùng hợp nhất chính là, Biến Dị Tương Tư Thụ của nàng bị lão vu bà Yên Hà đánh rách tả tơi, thân thể bị trọng thương!
Ngay lúc này tinh phách thực vật ngàn năm lại xuất hiện, còn có thể dùng ngay được, không phải là quá đúng lúc sao?
Sao có thể nào đúng lúc như vậy được? Không phải là điện chủ Điện Cửu Trùng biết nàng đang cần viên tinh phách thực vật ngàn năm này, cho nên cố tình đưa cho nàng?
Tô Lạc không nghĩ thông được, đành ném sang một bên mặc kệ.
Lúc này mặt mày nàng hớn hở, bàn tay mở ra, một gốc cây thu nhỏ tới còn không được nửa thước Biến Dị Tương Tư Thụ xuất hiện ở giữa bàn tay nàng.
Biến Dị Tương Tư Thụ thu nhỏ lại, lá cây khô héo vàng úa, thân cây nứt nẻ, nhìn chỉ thấy chắc không sống nổi nữa.
“Cái này phải dùng như thế nào?” Tô Lạc ngước mắt, đôi mắt trong suốt ngây ngô nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân đành cạn lời.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy?
Mà dù sao thì, người của hắn vốn dĩ có vận khí tốt đến không tả nổi mà, chuyện này thì có gì đặc biệt lắm đâu cơ chứ.
“Để ta.” Nam Cung Lưu Vân bóp nát viên tinh phách thực vật ngàn năm kia của Tô Lạc.
Nó tỏa ra màu xanh như ánh huỳnh quang, giống như một đám tinh linh nhảy lên, từng đốm thi nhau phóng thẳng vào thân của Biến Dị Tương Tư Thụ.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng lóe lên khắp nơi, như vô số ánh sao lấp lánh.
Tô Lạc nín thở nhìn không chớp mắt Biến Dị Tương Tư Thụ, sợ sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Lúc này, Lý Dao Dao bước chân không tự chủ được mà đến gần, nhìn vô cùng chăm chú.
Không bao lâu sau, lá của Biến Dị Tương Tư Thụ đang gần như khô héo, mắt thường cũng có thể thấy được, từ khô vàng biến thành vàng nhạt, rồi dần trở nên xanh ngắt tươi mới.
Xanh ngắt vô cùng, sức sống dạt dào.
Cảnh tượng này, giống như thời gian đảo ngược, tóc bạc hóa đen, lá héo màu vàng lại biến xanh…
Cảnh tượng thần kỳ này, làm cho cả bọn ngây người.
“Tinh phách thực vật ngàn năm thần kỳ…” Đôi mắt Tử Nghiên nhìn chằm chằm.
“Quả thực chính là khởi tử hồi sinh, chết đi sống lại!” Bắc Thần Ảnh khen ngợi tự đáy lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...