Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Biến Dương Thuật?” Tô Lạc ngơ ngẩn hỏi.
“Phải, Biến Dương Thuật. Trong một đoạn thời gian, biến ma thú thực lực cường đại thành dê nhỏ yếu ớt.”
“Vậy không phải rất dễ giết sao?” Đôi mắt Tô Lạc sáng ngời.
Nhưng mà nhớ lại vừa rồi, con dê nho nhỏ kìa, tuy rằng thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng toàn thân nó tản ra sát khí, nên nàng căn bản không tới gần nó được.
Nếu không phải nàng bỏ thêm nước thuốc màu đen do nàng nghiên cứu điều chế ra từ chín chín tám mươi mốt loại kịch độc, lên mấy cọng cỏ kia, thì con dê nhỏ đó cũng không chết được.
Nam Cung Lưu Vân lắc đầu: “Không, tuy rằng đối phương bị biến thành dê con, nhưng mà thực lực vẫn còn nguyên. Nếu chủ động tấn công nó, thì vẫn sẽ thảm bại. Nhưng mà Biến Dương Thật chủ yếu có tác dụng kéo thời gian để chạy trốn.”
“Tức là, sau khi biến nó thành dê, thì ta có thể dễ dàng chạy trốn sao?”
“Đúng. Trong khoảng thời gian bị biến thành dê, đối phương sẽ không thể chủ động tấn công người khác. Vậy thì ngươi có thể dễ dàng thoát đi. Tinh túy của Biến Dương Thuật là ở điểm này.”

“Thì ra là thế.” Động tác Tô Lạc dịu dàng mà vuốt ve con vật nhỏ ở trong lòng.
Con vật nhỏ này hiển nhiên là vẫn chưa trưởng thành, thực lực của nó còn cực kì yếu. Cho nên, sau khi nó sử dụng một lần Biến Dương Thuật xong, lập tức đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà, trong lòng Tô Lạc lại vô cùng cảm kích nó.
Nếu không phải Tiểu Linh Hồ ở thời khắc mấu chốt, sử dụng Biến Dương Thuật, thì tính mạng nàng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Tiểu gia hỏa, ngươi phải nhanh nhanh lớn lên. Sau này, chuyện chạy trốn còn phải dựa hoàn toàn vào ngươi.” Tô Lạc cười nói.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vật nhỏ này dùng một ngón tay bé xíu, mà đã biến ma thú đường đại thành dê con ngoan ngoãn, trong lòng Tô Lạc vui vẻ không thôi.
“Giết xong ma thú rồi, chúng ta đi thôi.” Nam Cung Lưu Vân bế Tô Lạc lên, sải bước mà rời đi.
Hai người an toàn mà leo lên sườn núi Tật Vân.
Lúc này, trên sườn núi Tật Vân, chỉ có hai người bọn họ.
Hiện nhiên là tốc độ của bọn họ nhanh nhất.
Không bao lâu sau, Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh cũng chật vật mà leo lên tới.
Lý Dao Dao thấy Tô Lạc nằm trong lòng Nam Cung Lưu Vân, đôi mắt nàng lập tức hiện lên một tia độc ác, lạnh lẽo.

Vốn dĩ, Lý Dao Dao còn tưởng rằng, mình sẽ là người đến đây đầu tiên. Nàng ngàn vạn không ngờ, đội Tô Lạc luôn luôn đứng chót, lại leo lên đỉnh sườn núi Tật Vân sớm hơn cả nàng.
Tầm mắt Tô Lạc chuyển tới người Lý Dao Dao.
Lúc này, nhìn Lý Dao Dao rất chật vật.
Quần áo trên người loang lổ máu, còn không bằng tên ăn mày rách nát.
Trên khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo của nàng, lấm tấm máu đen. Trên má phải còn có một vết thương rất sâu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy mỹ nữ hả?” Lý Dao Dao hừ một tiếng.
Tô Lạc ung dung, thong thả gật gật đầu, chậm rì rì mà thở dài: “Đã từng thấy mỹ nữ rồi, nhưng chưa thấy mỹ nữ trở nên xấu xí.”
“Ngươi…” Lý Dao Dao thở phì phì mà trừng mắt với Tô Lạc.
Nếu không phải trận chiến trước đó khiến nàng sức cùng lực kiệt, thì lúc này, nàng đã xông lên rồi.

Tư Đồ Minh giữ chặt Lý Dao Dao, ánh mắt hắn không vui mà liếc Tô Lạc một cái, hắn trách cứ Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư đệ, quản lại nữ nhân của ngươi đi.”
Đôi môi mỏng đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng xì một tiếng: “Tư Đồ Minh, lời này nên tặng cho ngươi mới đúng.”
Tư Đồ Minh hung hăng trợn mắt, liếc Nam Cung Lưu Vân một cái.
Hắn xác thật rất muốn giáo huấn tên Tam sư đệ không biết trên dưới và kiêng nể ai này, nhưng mà, thực lực của hắn hiện tại căn bản không đánh lại Nam Cung Lưu Vân…
Cho nên, Tư Đồ Minh chỉ có thể nén lại cơn giận đùng đùng mà quay mặt qua chỗ khác.
Đúng lúc này, Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cũng bò lên tới nơi.
Sau đó một nén nhang, huynh muội nhà họ Lạc sức cùng lực kiệt mà leo lên tới, nằm ngã xuống đất, không còn đủ sức để động một ngón tay nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui