Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tới lúc trán Tô Lạc ướt đẫm mồ hôi, thì nàng mới xuyên qua được lớp da thịt của báo săn lưng sắt, trực tiếp đâm chết nó.
Thật vất vả mới giết được một con, Tô Lạc mệt muốn đứt hơi.
Sau đó, Tô Lạc ngã ngồi trên mặt đất, mà thở hổn hển.
Cái đồ chết tiệt này, thiên thời địa lời nhân hòa đều có hết, ngươi như con cá nằm trên thớt rồi, vậy mà ta còn phải tốn hết sức lực mới giết được.
Tô Lạc điều hòa lại hơi thở, chuẩn bị giết tiếp con thứ hai, thì lại phát hiện…
Chiến đấu đã kết thúc.
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhã mà từ không trung đáp xuống đất, ống tay áo to rộng phất lên, vòng bảo hộ lập tức biến mất.
Tô Lạc nhìn thoáng qua cảnh tượng bên ngoài.
Cầu Bạch Ngọc vốn dĩ trắng như tuyết, lúc này, trên mắt đất lại xuất hiện đầy rẫy xác chết.

Đống xác của báo săn lưng sắt, ngoại trừ một con do mình tự tay đâm chết kia, thì toàn bộ đám còn lại đều bị thiêu cháy thành than.
Cảnh tượng khiến người nhìn thấy ớn lạnh.
Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc, phủi phủi người nàng, mặc dù chẳng có lấy một hạt bụi đất.
Nhẹ nhàng kéo một cái, lập tức cũng nàng lên lưng.
“Mặt đất dơ lắm, ta sợ làm bẩn giầy của ngươi.” Nam Cung Lưu Vân dịu dàng nói.
“Ngươi thật đúng là…” Sau một lúc lâu, Tô Lạc mới lấy lại tinh thần.
Đó là cả một trăm con báo săn lưng sắt đỉnh cấp chín. Tuy rằng hơi vụng về, nhưng cứ như vậy bị một lưới bắt hết. Xác chúng nó còn bị thiêu trụi, không sót mảnh nào…
Tô Lạc vô cùng sùng bái mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Nam Cung Lưu Vân khiêm tốn mà chắp tay: “Ngươi cũng thế, cũng thế.”
“Cũng thế cái đầu ngươi!” Tô Lạc thiếu chút nữa cắn sau lưng hắn một cái.
Nàng ngồi dưới đất đâm chọt cả buổi, mới giết chết được một con, mà nó vốn là một con báo lưng sắt sắp chết rồi.
Còn hắn thì sao?
Lời này của Nam Cung Lưu Vân rõ ràng là muốn châm chọc nàng!
Nam Cung Lưu Vân vui vẻ cười, nhưng hắn bị Tô Lạc trừng mắt, tức khắc cũng không dám cười nữa.

“Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi.” Nam Cung Lưu Vân nói chưa dứt lời, đã lập tức cõng Tô Lạc chạy nhanh về phía chỗ tập trung.
Lúc này, ở một đầu cầu Bạch Ngọc.
Ba đội sáu ngươi đang đứng chung với nhau.
Bắc Thần Ảnh vô cùng khẩn trường mà đi tới đi lui, gấp gáp đến mức trán hắn muốn bốc khói.
Tử Nghiên nhìn hắn di chuyển mà đầu choáng váng, nàng không khỏi trừng mắt: “Ngươi đừng đi nữa, nếu không ta ói ra mất!”
Bắc Thần Ảnh bất đắc dĩ dừng lại, nói to: “Sao ta không gấp được? Chỉ còn lại rất ít thời gian nữa thôi.”
Đối với chuyện Nam Cung Lưu Vân có thể vượt qua cầu Bạch Ngọc hay không, Bắc Thần Ảnh không hề lo lắng.
Nhưng mà, bọn họ có thể đến đây đúng thời gian quy định không, chuyện này lại làm hắn lo lắng không thôi.
Lời hắn còn chưa dứt, ánh mắt phẫn nộ của Tử Nghiên bắn về phía Lý Dao Dao, đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
“Lý Dao Dao, ta nói cho ngươi biết, nếu Tô Lạc bởi vì ngươi mà không đến kịp thời gian quy định, thì ngươi lập tức phải chết!”

Lý Dao Dao lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Bắc Thần Ảnh đứng ở phía sau Tử Nghiên, ánh mắt sắc bén trước giờ chưa từng có: “Ngươi cảm thấy một mình nàng là đủ chịu trách nhiệm sao? Hừ, nếu lão Nhị tới không kịp, thì không chỉ có nàng ta, toàn bộ Dao Trì Lý gia, đều phải chôn cùng nàng ta!”
Sắc mặt Lý Dao Dao bất biến, trong lòng lại đau khổ.
Trước đó, nàng quả thật là tùy hứng mà làm bậy, nhưng mà hiện tại, nàng đã hối hận rồi.
Bởi vì, nàng làm như vậy, không những hãm hại Tô Lạc, mà còn hại đến Tam sư huynh mà nàng yêu nhất…
Nếu Tam sư huynh có chuyện gì, nàng thật sự không biết phải làm cái gì nữa…
Trong lòng Lý Dao Dao mờ mịt vô cùng, lại liên tục chua xót.
“Thời gian sắp hết rồi! Làm sao bây giờ?” Bắc Thần Ảnh nhìn đồng hồ không ngừng đếm ngược thời gian, trong lòng hắn gấp gáp cực kì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui