Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Một trăm con báo săn lưng sắt, ngay cả Nam Cung Lưu Vân cũng không thể không dè dặt.
Khoảng cách của hai bên liên tục rút ngắn.
Một trăm thước.
Năm mươi thước.
Ba mươi thước.
Mười thước!
Từ đầu đến cuối có chừng một trăm con báo săn lưng sắt, trong nháy mắt như thủy triều vọt tới, gần như nhấn chìm Nam Cung Lưu Vân vào trong con sóng.
Ở mười thước cuối cùng, Nam Cung Lưu Vân hành động.
“Grừ!” Một con báo săn lưng sắt dẫn đầu có thực lực cấp mười.
Răng nanh sắc bén của nó tiên phong lao về phía Nam Cung Lưu Vân!
Tay Nam Cung Lưu Vân cầm trường kiếm, tròng mắt lóe lên hàn quang. Trong đầu nhanh chóng tính toán số liệu chuẩn xác nhất.
Đúng lúc con báo săn lưng sắt dẫn đầu bổ nhào về phía trước.
Chân Nam Cung Lưu Vân di chuyển nửa bước sang bên trái, trường kiếm trong tay chém đi!
“Xì xì!”
Một âm thanh nhẹ vang lên, đầu của con báo săn lưng sắt dẫn đầu đã bị cắt rời.
Rớt xuống đất, rồi lăn mấy vòng.
Ở phần cổ của con báo săn lưng sắt thiếu đầu, máu tươi trào ra như nước suối.
Trên cầu Bạch Ngọc trắng như tuyết, lập tức tràn ngập máu loãng.
Cái chết của con báo săn lưng sắt dẫn đầu đã kích động ý chí chiến đấu mạnh mẽ của những con báo săn còn lại.
Máu tươi ngập trời, khiến cho bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất của bọn chúng bị kích động đến cực điểm.
“Grừ! Grừ! Grừ!”
Trước sau trái phải, tất cả đều là báo săn lưng sắt đông nghìn nghịt.
Những con báo săn lưng sắt này con nào cũng to như voi, thể trạng cường tráng, phòng ngự như xe tăng.
Sở dĩ Nam Cung Lưu Vân có thể một kiếm giải quyết xong thủ lĩnh của những con báo săn lưng sắt này, phần lớn là nhờ công lao của sự trù tính chính xác trong đầu hắn.
Vừa rồi Nam Cung Lưu Vân đã chém chết thủ lĩnh của những con báo săn lưng sắt này, tốc độ nhanh như tia chớp.
Chí ít khi đầu đã rơi xuống đất, những con báo săn lưng sắt còn lại mới vừa tới.
Nam Cung Lưu Vân đặt mũi chân lên răng nanh của nó, mượn lực bay lên giữa không trung.
Mục tiêu là Nam Cung Lưu Vân đã biến mất, những con báo săn lưng sắt này tỏ ra vô cùng cáu kỉnh.
Thế là, tất cả những con báo săn lưng sắt này đều bao vây chiếc vòng bảo vệ của Tô Lạc.
Từng con báo lưng sắt xông lên, nhưng con nào cũng bị hất bay đi.
Bởi vì vòng bảo vệ vô cùng vững chắc, hơn nữa lại có tính đàn hồi tuyệt vời.
Nhưng mặc dù là thế, những con báo săn lưng sắt đã bị thù hận che mờ đôi mắt vẫn con trước ngã xuống, con sau tiến lên.
Một đợt bị bắn ra, nhưng đợt thứ hai vẫn xông về phía trước.
Quả thật giống như đội quân xung phong không sợ chết.
Nam Cung Lưu Vân đứng giữa không trung, khóe môi đỏ thắm nhếch lên một nụ cười gian ác xảo quyệt.
Ngón tay hắn lượn lên lượn xuống, kết xuất ra một Ấn Ký phức tạp.
“Phù!” Từng thùng nước mưa từ trên trời đổ xuống, rơi xuống trên người những con báo săn lưng sắt này.
Trong túi Càn Khôn của Nam Cung Lưu Vân có chứa rất nhiều nước trong, hiện tại vừa đúng lúc dùng tới.
Số nước mưa này rơi xuống, căn bản không làm thương tổn một chút nào đến báo săn lưng sắt.
Sự chú ý của chúng vẫn dồn lên người Tô Lạc.
Tô Lạc ngồi khoanh chân chân trong vòng bảo vệ trong suốt, một tay chống cằm, đầy hứng thú nhìn phần trán do bị va đập mà sưng tấy lên của những con báo săn lưng sắt này.
Thậm chí có một vài con vô cùng hung mãnh, nhưng do lực va vào vòng bảo hộ quá mạnh mà bị ngất xỉu.
Một lớp báo săn lưng sắt ở phía sau lại xông lên, thế là, cái con đang bị hôn mê đó, lập tức bỏ mạng dưới gót sắt của đồng bạn.
Thật ra, nếu như con báo săn lưng sắt thủ lĩnh vẫn chưa chết, với lực đập vào của nó, chắc chắn có thể làm nứt vòng bảo vệ này.
Có điều cũng chính vì như vậy, cho nên ngay từ đầu, Nam Cung Lưu Vân mới tiêu diệt nó.
Tô Lạc trầm ngâm nhìn như thế, cũng giống như đang xem một vở kịch hành động giật gân vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...