Nhớ tới lời cảnh cáo của Thần Long đại nhân, Tô Lạc muốn hộc máu. Hiện tại tính mạng nàng cùng Tiểu Manh Long liên hệ chặt chẽ với nhau, nếu Tiểu Manh Long xảy ra chuyện, nàng chắc chắn phải chết.
Tô Lạc bỗng nhận ra trải qua một đêm đuổi giết, toàn thân nàng mệt nhọc, bụng kêu ục ục, đói đến mức toàn cơ thể kêu gào.
Nàng đặt Tiểu Manh Long xuống mặt đất, chọc nó chạy tới chơi đùa với mình.
Nàng từ trong không gian lấy ra trứng ma thú ngày hôm qua ăn còn dư lại, đào hố chôn ngầm, dùng lửa chậm rãi nướng một cách tinh tế.
Làm xong những việc này, nàng mới đi xem Tiểu Manh Long.
Xem Tiểu Manh long đang làm gì, Tô Lạc lại phải đỡ trán xúc động…
Thằng nhóc con này chơi cái gì không chơi? Đi học loài người chơi bắt bướm!
Bắt bướm thì bắt bướm thôi, nó còn hành động không giống người thường.
Nó lung lay hai chân sau đuổi theo, mắt thấy con bướm muốn trốn ra khởi tầm mắt, nó liền phun ra một luồng lửa, tức khắc, con bướm đáng thương hóa thành khói nhẹ bay đi.
Mà thằng nhóc con lại còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nó nhìn đông nhìn tây mà tìm con bướm vừa bị nó hóa khói nhẹ bay mất, tìm tới tuyệt vọng vẫn tìm không thấy, vì thế, nó giương cặp mắt to ngập nước đáng thương hề hề, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến dụi vào lòng ngực Tô Lạc tố khổ.
Tô Lạc không còn sức lực nào mà quở trách nó, chỉ vươn hai ngón tay vô lực mà vuốt đầu nó, chỉ có ba chữ được thốt ra: “Tiểu ngu ngốc!”
Không phải mọi người đều nói là rồng con đều sẽ có ký ức truyền thừa, thông minh cơ trí sao? Nàng làm sao lại đi lập khế ước với Tiểu Thần Long tựa như trẻ con không cai sữa, làm người ta không biết nên khóc hay cười?
Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng, có khi bởi vì thằng nhóc này này trí lực thấp một cách nghiêm trọng, cho nên cha nó mới có thể khẳng khái mà đem nó vứt cho mình?
Nhóc con này hoàn toàn không biết chủ nhân nhà nó đang hoài nghi trong đầu, giờ phút này, nó dùng móng vuốt đào ra một viên trứng ma thú, trứng ma thú kia còn to hơn đầu nó, nhưng nó lại há mồm to, một ngụm nuốt chửng.
Chờ đến thời điểm Tô Lạc phát hiện, đã quá muộn…
“Cơm của ta!” Tô Lạc nghe mà trên trán nổi hết gân xanh lên.
“Ô!” Tiểu Manh long mở đôi mắt to mê mang hoang mang mà nhìn Tô Lạc, đầu lưỡi nhỏ còn liếm liếm khóe miệng, Tô Lạc còn oán hận hơn: “Đói, ăn.”
Tô Lạc nhớ tới Thần long đại thần dặn dò, trong lòng cảm thấy vô cùng ác cảm.
Rốt cuộc Thần Long đại nhân còn tặng nàng một khối ngọc làm kinh phí nuôi nấng thằng nhóc con này, nàng dám để con của hắn bị đói sao?
Tô Lạc liền săn một con thỏ trở về, lột rửa sạch sẽ, nhồi hương liệu vào bụng con thỏ, bên ngoài da còn ướp một lớp thì là, cuối cùng xiên lên que bắt đầu nướng.
Nàng một bên sưởi ấm một bên phân phó Tiểu Manh Long: “Ngoan ngoãn chờ, chút nữa là có thể ăn rồi.”
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu Manh Long liền ngoan ngoãn mà ngồi ở trong lòng ngực Tô Lạc, hai cái móng vuốt nhỏ chống ở hàm dưới, ngửi mùi thịt nướng, nhìn im lặng vô cùng, nó nhìn với đôi mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong.
“Rồi, ăn được rồi.” Tô Lạc nhìn con thỏ được nướng hoàn hảo, tâm tình rất tốt.
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu Manh Long chảy nước miếng. Thơm quá, thật muốn ăn…
Bỗng nhiên, Tiểu Manh Long cảm thấy cái mũi có chút ngứa, càng ngày càng ngứa…
“A...” Một luồng lửa không ngờ tới chợt phun ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...