Cũng không biết điện chủ của Cửu Trọng Điện tính toán điểm số dựa trên tiêu chuẩn nào.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm màn hình không ngừng thay đổi kia.
Bởi vì, Lý Dao Dao đang rất khẩn trương.
Bởi vì số điểm này sẽ có quan hệ trực tiếp đến toàn bộ những vòng sau này và phần thưởng đạt được.
Rốt cuộc, đĩa quay thứ hai cũng dừng lại.
“75 điểm.”
Đội của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên chỉ được có 75 điểm.
“Có lầm hay không, sao lại chỉ có 75 điểm chứ!” Tử Nghiên thở phì phì mà trừng mắt.
Nàng phối hợp vô cùng ăn ý với Tiểu Ảnh đó! Vậy mà lại thấp hơn bọn Lạc Điệp Y, tính tình háo thắng như nàng làm sao mà chịu đựng nổi chứ!
Đúng lúc này, cái đĩa quay thứ nhất cũng dừng lại.
Cuối cùng kim đồng hồ chỉ vào số…
“50 điểm.”
“Phốc!” Nhìn thấy kết quả này, một đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lý Dao Dao mừng như điên, hận không thể lập tức nhảy lên.
Oa ha ha ha ha! Tô Lạc tiểu tiện nhân này thế nhưng có ngày hôm nay! Đội của nàng chỉ có năm mươi điểm!
Trong bốn đội, bọn họ xếp chót nha xếp chót!
Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần cũng trợn tròn mắt.
Hạnh phúc tới quá nhanh, đến quá đột nhiên, bọn họ không kịp phản ứng.
Dù có giết bọn họ, bọn họ cũng không dám tin tưởng mình có thể thắng Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng là hiện thực lại hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt.
“Chuyện này không có khả năng!” Tử Nghiên thét chói tai: “Sao có thể?”
Nam Cung Lưu Vân mà lại thua?
Bắc Thần Ảnh há to miệng, khó có thể tin mà nhìn con số trên đĩa quay, lại không thể tưởng tượng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Thần sắc của Nam Cung Lưu Vân vẫn như cũ, đạm nhiên mà đứng, gió thổi quần áo tung bay, ánh mắt trong sáng như tiên.
Mặt ngoài giả vờ như thế thôi, chứ thật ra trong lòng hắn đang chửi má nó!
Đờ mờ rốt cuộc tên điện chủ này tính toán kiểu gì? Sao chỉ có năm mươi điểm? Không chỉ không được số một mà còn xếp bét bảng!
Không trách bọn họ kinh ngạc, từ lúc chào đời tới nay, Nam Cung Lưu Vân có từng bao giờ xếp bét bảng đâu chứ?
Lông mày của Tô Lạc thắt lại.
“Chẳng lẽ là chỉ tính số lượng của một mình ngươi?” Nàng lẩm bẩm nói.
“Hẳn là như vậy.” Nam Cung Lưu Vân buồn bực gật đầu.
Cửa thứ nhất thì thôi bỏ qua, sau này còn có tám cửa nữa, nếu cứ qua theo kiểu này, vậy dù có qua hết toàn bộ cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
Hắn ra tay, cũng chỉ tính điểm cho một mình hắn, Lạc Lạc không được một điểm nào.
Dù lần nào hắn cũng được điểm tối đa thì cũng chỉ có năm mươi điểm mà thôi.
Khi Nam Cung Lưu Vân vẫn còn đang rối rắm nhíu mày thì giọng nói quen thuộc kia lại xuất hiện.
“Cửa thứ nhất, người thắng là Lạc Hạo Thần, Lạc Điệp Y.”
Lời còn chưa dứt, một chùm sáng bắn xuống từ trên không trung, bao bọc hai huynh muội bên trong.
Lạc thị huynh muội chỉ cảm thấy luồng ánh sáng này ấm áp như xuân, như đang tắm mình trong gió xuân, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, phảng phất như đã trở về trong cái ôm ấm áp của mẹ.
Luồng sáng chiếu thật lâu không tan, mọi người hâm mộ tới mức ngay cả nước miếng cũng nhiễu ra.
Mắt thấy vết thương trên người hai người kia dần dần khép lại, Lý Dao Dao ghen ghét đến mức muốn điên rồi.
Nàng đi về phía trước hai bước, muốn ăn ké một chút.
Nhưng mà, thân mình của Lý Dao Dao chỉ vừa mới tiếp xúc đến viền của luồng sáng kia thôi, thì bỗng nhiên, nàng đã cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ đánh thẳng về phía nàng.
Tức khắc, cả người nàng đều bị đánh bay!
Nếu không phải Tư Đồ Minh ra tay ngay thời khắc mấu chốt, lấy thân làm đệm lưng, bảo vệ Lý Dao Dao trong lòng ngực thì nàng sớm đã bị đánh bay té lăn lông lốc.
Tử Nghiên thấy vậy, chống nạnh ha ha cường như điên, vừa cười vừa đấm đất, cười đến nước mắt đều phải trào ra.
“Lý Dao Dao… Ha ha ha… Quá buồn cười… Dao Trì tiên tử băng thanh ngọc khiết cao quý không thể khinh nhờn… Ngươi cũng có ngày hôm nay… Ha ha ha…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...