Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hiện tại mới vừa chạm mặt lão đại đã ngay lập tức bay lên hai cấp, này quả thực giống y như ngồi xe bay, sáng khoái cực kỳ.
Sảng khoái nhất chính là khi hắn thăng cấp, địch nhân còn ở ngay trước mặt.
Nhìn sắc mặt ghen ghét đến gần như phát điên của bọn họ, Bắc Thần Ảnh cảm thấy vô cùng…
Sảng, sảng khoái!
“Ha ha ha, sao vậy? Ghen ghét ta hả?” Bắc Thần Ảnh cuốn tay áo lên, đôi tay chống nạnh, đắc ý mà nâng cằm.
Bốn người bên kia tập thể khinh thường.
Không phải chỉ là lên hai cấp thôi sao? Tự hào cái gì? Khoe khoang cái gì?
Nhưng mà ngẫm lại… Thật đúng là mẹ nó quá ghen ghét!
Lý Dao Dao phát hiện mình đã khôi phục lại trạng thái bình thường, liền lạnh lùng cười: “Tam sư huynh có hứng thú rất tốt nha, chúng ta tìm khí thế ngất trời, các ngươi lại ngồi ở chỗ này chơi cờ?”
Lời này vừa nói ra, người bình thường đều phải đỏ mặt đúng không? Lười biếng bị bắt tại trận.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân là ai chứ? Sao lại bị một câu của Lý Dao Dao một câu hù được?
Tử Nghiên cười lạnh liên tục: “Nếu các ngươi tìm được cửa vào rồi, các ngươi cũng có thể ngồi chờ chơi cờ nha, ai kêu các ngươi tìm không thấy chứ?”
“Ngươi!” Lý Dao Dao nắm chặt tay.
Tô Lạc nhàn nhạt mà cười: “Tử Nghiên, lời này nói sai rồi, nếu Lý tiểu thư tìm được cửa vào, người ta có chờ chúng ta không mới là vấn đề.”
Ánh mắt Lý Dao Dao lạnh lùng mà bắn về phía Tô Lạc: “Ngươi cái phế vật õng ẹo, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện hả?”
Lý Dao Dao vừa nói xong, không khí bình tĩnh ngay lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
“Phế vật nói ai?” Tô Lạc không để bụng mà cười lạnh.
“Phế vật đương nhiên là đang nói ngươi!” Lý Dao Dao cười ha ha.
Không thể không nói, mắng Tô Lạc xong, tức giận trong lòng cũng bớt đi mấy phần.
Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh quỷ quyệt: “Thì ra phế vật nhà ngươi đang nói đến bổn tiểu thư, nói nghe thử, nói cái gì nha.”
Tiểu Thần Long đứng trên vai trái Tô Lạc, trong lòng ngực đang ôm Cửu Vĩ Linh Hồ mềm như bông, cười như không cười mà nhìn Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao tức khắc nghẹn lời.
Nàng lúc này mới phản ứng kịp, nàng chửi người khác rốt cuộc lại chửi ngược lại chính nàng.
Này thật đúng là…
“Tô Lạc, đồ tiện nhân!” Lý Dao Dao giận tới mức phải dậm chân.
Nhưng mà, giọng nói tức giận của nàng vừa phát ra xong, một tàn ảnh đã hiện lên trên đầu vai của Tô Lạc.

Tiểu Thần Long bay nhanh như điện đến chỗ Lý Dao Dao!
“Bộp!”
Một vết trảo sưng đỏ xuất hiện rõ ràng trên mặt Lý Dao Dao.
Mà càng thảm hại hơn nữa là, Tiểu Thần Long trực tiếp dùng một chưởng đánh bay Lý Dao Dao!
Lý Dao Dao hoảng hồn bị Tư Đồ Minh đỡ lấy.
Bốn phía đều hết sức yên tĩnh.
“Tô Lạc, ngươi đồ…”
Khoảng thời gian yên lặng trôi qua, Lý Dao Dao bộc phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa!
Nhưng mà, nàng còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi người thì Tiểu Thần Long sớm đã trở lại đầu vai của Tô Lạc, nó xách Cửu Vĩ Linh Hồ lên ném thẳng về phía Lý Dao Dao.
Mà nó thì tự mình chui vào trong lòng ngực của Tô Lạc, chặt chẽ chiếm lấy vị trí vốn dĩ phải thuộc về nó!
Nhìn tiểu chủ nhân trêu đùa con hồ ly xấu xí kia, nó ghen ghét vô cùng luôn, rốt cuộc cũng có lý do chính đáng để ném nó ra ngoài.

Lại nói tới Cửu Vĩ Linh Hồ bị ném ra ngoài.
Nó đang bị tiểu chủ nhân vỗ về, thư thả thoải mái mà ngủ, cò chưa kịp hiểu gì đã bị ném ra.
Tiểu Thần Long vốn đã dùng linh lực ném nó.
Cho nên, Cửu Vĩ Linh Hồ khó có thể khống chế, thân hình nhỏ xíu giống như cục bông trắng bóc của nó đập mạnh lên mặt Lý Dao Dao.
Đập Lý Dao Dao hoa mắt chóng mặt, đầu quay mòng mòng.
Cửu Vĩ Linh Hồ trợn mắt tức giận nhìn Lý Dao Dao.
Chướng ngại vật này thật chán ghét, khiến nó té ngã đến mức đau eo.
Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ thở phì phì mà dẫm lên mặt Lý Dao Dao, vòng eo uốn éo, đột nhiên nhảy vào trong lòng ngực của Tô Lạc.
Không nói hai con Tiểu Linh sủng tranh sủng như thế nào, chỉ nói đến Lý Dao Dao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui