Thế nhưng, còn chưa lại gần Tô Lạc được ba trượng, cơ thể của nàng đã bị đẩy ra một cách tàn nhẫn.
“Tam sư huynh!” Tử Nghiên thở phì phò trừng mắt về phía Nam Cung Lưu Vân.
Bắc Thần Ảnh theo sát phía sau cũng đang lao về phía Tô Lạc.
Những cũng giống Tử Nghiên, cũng bị vòng sáng bắn ra.
Hơn nữa, lần này Nam Cung Lưu Vân còn độc ác hơn, ra tay mạnh hơn, khiến cho Bắc Thần Ảnh té ngã đến nỗi mắt mũi sưng bầm lên.
“Lão nhị, ngươi nhẫn tâm lắm!”
Chỉ là muốn ôm Lạc Lạc thôi mà, làm gì mà nhỏ mọn như vậy chứ!
Nhìn thấy Tô Lạc, Tử Nghiên lập tức ngớ người đứng ngay tại chỗ, mãi lâu sau cũng không nói gì.
Bắc Thần Ảnh nhìn thấy Tô Lạc, cơ thể cũng khựng lại, tròng mắt đột nhiên co lại.
“Lạc Lạc, sao ngươi lại...” Tử Nghiên chỉ thấy cổ họng nghẹn ngào, một câu cũng không nói được.
“Không cẩn thận bị thương nhẹ...Không sao...” Tô Lạc cười tao nhã.
Chỉ là, nàng ngay cả đứng cũng khó khăn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần sắc kém đến nỗi khiến cho người ta đau lòng.
Nàng như vậy, người khác chỉ cần liếc nhìn là có thể biết nàng bị thương rất nặng.
Trên mặt của Bắc Thần Ảnh mơ hồ hiện lên sự tức giận, gần như sắp bùng nổ, hắn nắm chặt nắm tay lại: “Lão nhị, có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân như được bao phủ sương lạnh, trầm mặc không nói gì mà ôm lấy Tô Lạc xoay người lên xe ngựa.
“Lên xe đi.” Tô Lạc cười chào hỏi bọn họ.
Bốn người lên xe ngựa. Long Lân Mã tung bốn vó lao vụt về phía đã định.
Trên xe ngựa, bốn người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Lạc phá tan sự yên tĩnh trước.
Nàng mỉm cười, trấn an nói: “Mấy người đừng có bày cái vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi rồi nữa, ta vẫn chưa chết mà...”
“Câm miệng!” Nam Cung Lưu Vân tức giận gào lên với Tô Lạc.
Thanh âm của hắn rất lớn. Long Lân Mã vốn đang chạy yên ổn, nghe thấy hắn quát một tiếng như vậy, suýt chút nữa bốn vó đã quỳ rạp xuống mặt đất.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cũng bất giác co rúm lại.
Trong mắt của bọn họ, mặc dù Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng là sự kiêu ngạo đến từ cơ thể của hắn.
Trong ấn tượng của bọn họ, Nam Cung Lưu Vân càng tức giận, thì thủ đoạn càng tàn khốc, nụ cười trên mặt càng gian ác càng tà mị, lời nói lại càng nhỏ nhẹ ôn nhu hơn.
Vẻ gào thét hung tàn như vậy, thật sự rất khó nhìn thấy.
Có điều, Nam Cung Lưu Vân hung ác thì cứ hung ác, Tô Lạc vẫn không sợ hắn.
So sánh với hai người đang cúi thấp đầu xuống không dám đối diện với Nam Cung Lưu Vân kia, Tô Lạc tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng kéo tay Nam Cung Lưu Vân, nhẹ giọng nói: “Được rồi, sau này ta sẽ không nói tới chữ này nữa. Đừng tức giận mà.”
Nam Cung Lưu Vân ngưng mắt nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, một tay ấn chặt nàng vào ngực.
“Lạc Lạc, ta sợ...”
Nam Cung Lưu Vân kiêu căng khó thuần, hung hăng bá đạo không ai bì nổi lại cũng có lúc sợ hãi.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt của hai bên đều lóe lên sự kinh ngạc.
Thật sự, thật sự, thật sự không ngờ rằng, Nam Cung Lưu Vân lại lún sâu vào trong thứ tình cảm này như vậy.
Tình cảm nồng đậm này, đến những người đứng xem như họ cũng suýt chút nữa bị tổn thương, huống chi là Tô Lạc.
Bắc Thần Ảnh nhìn hai bóng dáng lưu luyến tựa sát nhau ở trước mặt, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười đau khổ tự giễu.
Lão nhị không sợ trời không sợ đất nhà hắn, lại thâm tình đến nước này...Hắn còn có thể làm gì chứ?
Có một số thứ, chôn sâu ở trong đáy lòng, thời gian lâu rồi, có lẽ sẽ quên được chứ...
Có điều, Bắc Thần Ảnh cũng biết, ý nghĩ này cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Tô Lạc mới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...