Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là đôi mắt đang lóe lên ánh sáng lẫm liệt và tràn đầy nhuệ khí.
Khuôn mặt của hắn như đã được chỉnh sửa, tuấn lãng bất phàm, còn có mái tóc đen thoát tục tựa như tơ lụa trên vai hắn, tung bay theo gió, vô cùng duyên dáng, làm say đắm lòng người.
Ngay lập tức, Tô Lạc cảm thấy mình đã bị đầu độc, bị vẻ mặt của hắn làm cho ngây người.
“Sao vậy?”
“Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?” Đôi môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân khẽ nhếch lên. Con ngươi xinh đẹp thâm thúy lo lắng nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc hít một hơi thật sâu.
Phần phổi trước đó đau đớn như bị thiêu đốt, đến hít thở cũng thấy đau như muốn ngất đi.

Nhưng hiện giờ, Tô Lạc hít một hơi thật sâu, liền hít được vào một luồng không khí trong lành.
“Đã khá hơn nhiều so với trước rồi, không đau như vậy nữa.” Sắc mặt Tô Lạc vốn trắng bệch như tờ giấy, lúc này đã thấy được sắc hồng nhàn nhạt.
Nam Cung Lưu Vân không yên tâm, nắm chặt tay nàng để bắt mạch, sau đó lại dùng linh khí giúp nàng kiểm tra, sau khi xác định không còn gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lạc vẫn dịu dàng nhìn hắn.
Lần này nàng bị trọng thương, nhưng là vết thương trên cơ thể, còn vết thương của Nam Cung Lưu Vân lại ở trong tim.
Hắn từ một vương giả cao quý tà mị gian ác, kiêu căng khó thuần, cường thế ngang ngược biến thành một nam nhân dịu dàng giúp nàng thay y phục, bón thức ăn cho nàng, nấu canh cho nàng.
Đương nhiên, sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho nàng mà thôi.
“Cười cái gì mà mặt đần ra vậy?” Nam Cung Lưu Vân giúp Tô Lạc sửa lại ống tay áo, ngước mắt lên lại thấy nha đầu ngốc đang cười ngây ngô, liền cưng chiều nhéo mũi nàng.
Tô Lạc càng nhìn Nam Cung Lưu Vân càng thấy vừa ý.
Có thể kiếm được một nam nhân như vậy, đúng là vận may từ trên người rơi xuống!
Cảm thấy trời xanh vẫn rất chiếu cố nàng.
“Nam Cung, sau khi trở về chúng ta hãy thành...” Một chữ “thân” còn chưa nói ra, nụ cười của Tô Lạc vẫn treo trên khóe miệng.
Thế nhưng, biến cố lại đột nhiên ập đến vào lúc này.
Từ đằng xa, một tiếng gào thét dữ dội mơ hồ truyền tới.

Âm thanh dữ dội, dường như cả thiên địa đang dao động, mặt đất nứt toác.
Thần sắc của Tô Lạc hơi khựng lại: “Đây là...”
“Con Tuyết Lạc Toan Nghê đã trốn thoát.” Thần sắc của Nam Cung Lưu Vân có chút khó coi.
Lúc đó, Nam Cung Lưu Vân vội vã tới cứu Tô Lạc, cho nên đã cho nó cơ hội bỏ trốn.
Không ngờ sau khi bị thương nó vẫn còn ở đây, không quay trở lại đàn của nó.
“Cơ hội mất đi sẽ không quay trở lại. Ngươi đi nhanh đi!” Tô Lạc vội vàng giục hắn.
Nàng biết rằng loài Tuyết Lạc Toan Nghê có thù tất báo như thế nào?
Chém chết con Tuyết Lạc Toan Nghê này ở đây sẽ dập tắt được nguy hiểm sau này, sẽ không cần lúc nào cũng phải lo lắng về việc Tuyết Lạc Toan Nghê sẽ bao vây tấn công nữa.
“Đi!” Nam Cung Lưu Vân kêu Long Lân Mã tăng nhanh tốc độ.
“Thật ra thì ngươi bay tới...” Lời của Tô Lạc mới nói được một nửa đã bị cắt ngang.

“Lạc Lạc, ta không thể nào để ngươi một mình được!” Nỗi sợ hãi suýt chút nữa đã đánh mất nàng lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cứ nghĩ tới lại khiến toàn thân hắn run rẩy.
“Làm sao hắn có thể để Tô Lạc ở lại một mình chứ? Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, Nam Cung Lưu Vân cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
“Đều là ta không tốt, làm liên lụy đến ngươi...” Tô Lạc mím đôi môi tái nhợt, cúi đầu xuống tự trách mình.
Nàng hiện giờ yếu đuối như vậy cũng là một gánh nặng.
Nam Cung Lưu Vân yêu chết đi được bộ dạng tội nghiệp này của Tô Lạc. Nàng như vậy, khiến hắn cảm thấy có thể mang tới cho nàng cảm giác an toàn.
“Nha đầu ngốc, ngươi muốn ta phải áy náy đến chết mới thôi à?” Nam Cung Lưu Vân dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ lụa của Tô Lạc.
Tô Lạc tựa vào vai hắn, khuôn mặt giãn ra nở một nụ cười.
Cảm giác chua xót xen lẫn sự ngọt ngào dâng lên trong lòng nàng, ủ thành một vò rượu hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui