Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc trong xe ngựa bị đụng đến đầu óc choáng váng, cả người nghiêng ngả loạng choạng.
Đáng thương cho nàng vừa mới phun ra một ngụm máu, còn chưa khôi phục tinh thần, lại gặp chuyện như thế này.
Tốc độ Long Lân Mã vô cùng nhanh, ở trên nền tuyết trắng chạy điên cuồng!
Theo thể trạng cơ thể Tô Lạc bây giờ, căn bản là không có cách nào khống chế Long Lân Mã!
Lúc này nàng một câu đều nói không nên lời, bởi vì vừa mở miệng là phun ra một ngụm máu.
May mắn ở thời khắc quan trọng Tiểu Thần Long chạy như bay ra ngoài.
Tiểu Thần Long lao tới, một móng vuốt đánh Long Lân Mã!
Long Lân Mã giơ bốn chân lên chỉ một lúc dừng lại, sau đó cả người nhẹ nhàng ngã xuống nền tuyết trắng, nằm im không nhúc nhích.
Tiểu Thần Long có chừng mực, chỉ đem Long Lân Mã điên cuồng kia dừng lại, cũng không có như đám người sát thủ áo đen lúc trước, một đập là bể đầu.
Lúc này, Tô Lạc mới ổn định lại thân hình.
“Khụ khụ khụ!” Tô Lạc che ngực, ho lợi hại.
Khoảng thời gian lúc nãy, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng cảm thấy nàng sắp không chịu nổi rồi.
Thân thể tàn tạ này, cũng không biết có khả năng tốt lên không.

Tiểu Thần Long thấy Tô Lạc khụ một ngụm máu ra ngoài, vô cùng đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt lại, không ngừng đi vòng quanh Tô Lạc.
Thật vất vả, Tô Lạc mới ngừng ho khan lại.
Nàng cười nhợt nhạt yếu ớt với Tiểu Thần Long: “Không có việc gì... Không chết được...”
Đôi mắt Tiểu Thần Long thấy rõ trắng đen mờ mịt hơi nước, nó đứng thẳng, hai móng vuốt nhỏ bắt lấy ống tay áo Tô Lạc.
“Ngao ngao!” Đau quá, đau quá!
“Không đau.” Tô Lạc yếu đuối cười lắc đầu.
“Ngao ngao!” Như thế nào mới có thể không đau nữa!
Trên mặt đất trắng xóa thật nhiều máu... Tiểu Thần Long đau lòng khóc rồi.
Tô Lạc cười khổ lắc đầu.
Sư phụ từng dặn dò, cực Bắc có một loại Linh Hồ chín đuôi, máu của nó tuy rằng không thể cải tử hoàn sinh, nhưng dược hiệu cũng không thấp.
Có điều loại Linh Hồ này trời sinh tính giảo hoạt, không đến gần khu vực con người sinh sống.
Hơn nữa số lượng chúng rất ít, tốc độ nhanh như chớp, là cường giả cấp mười, cũng không nhất định bắt đủ Linh Hồ chín đuôi đang còn sống.

Có điều máu Linh Hồ chín đuôi còn sống mới dùng được, chết, liền không có dược hiệu gì.
Nhưng... Tô Lạc ngước mắt nhìn ra xa tuyết trắng mênh mông, còn có Nam Cung Lưu Vân đang chiến đấu với ba con Tuyết Lạc Toan Nghê.
Nơi này chiến đấu kịch liệt như vậy, vừa giảo hoạt lại cẩn thận như Linh Hồ chín đuôi càng không xuất hiện...
Tô Lạc lắc đầu, miễn cưỡng kiềm chế khí huyết cuồn cuộn: “Không có Linh Hồ chín đuôi... Không đến phủ Mộc Tiên... Nói không chừng bỏ đi...”
Tiểu Thần Long có thể nghe hiểu ngôn ngữ con người.
Tô Lạc nản lòng nói như vậy càng khiến nó thêm nôn nóng, cái đuôi nhỏ vẫy tới vẫy lui, hận không thể lập tức đi tới nơi nào đó tha một con Linh Hồ chín đuôi đến đây.
Đúng lúc này, trước mặt Tô Lạc lại xuất hiện một con hồ ly nhỏ bé màu trắng.
Nó cẩn thận đề phòng lặng yên đến gần.
Vừa rồi Tô Lạc ho đầy máu dưới đất, mà tiểu hồ ly lúc này, lại liếm láp sạch sẽ vết máu ven đường kia.
Ngay cả băng tuyết dính máu tươi, cũng nuốt vào bụng.
“Thật sự có hồ ly, mà con hồ ly này quả thật lớn mật mà...” Tô Lạc suy yếu ngồi ở trên nền tuyết, dựa vào vách xe, trong gian khổ vẫn tìm được niềm vui nhìn con hồ ly nhỏ bé như bàn tay lớn.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ.
Con hồ ly này... Lúc trên mặt đất gạt bỏ đống tuyết lấy máu ăn, cái đuôi vẫy cao cao!
Thế nhưng không phải một cái đuôi.
Một cái, hai cái, ba cái...
“Mau, là Linh Hồ chín đuôi!” Tô Lạc kích động thiếu chút nữa muốn hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui