"Ảnh, làm sao vậy?" Kiều Hàn nhìn thấy Kiều Ảnh tỉnh lại, lại hình như mơ ác mộng gì thức tỉnh, lập tức kéo lấy tay phải của nàng. "Ân... Không có gì..." Kiều Ảnh nhìn thấy Kiều Hàn ở bên cạnh, trái tim cũng bình tĩnh rất nhiều. Muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai chân không nghe nàng sai khiến. "Ân!" Không ngừng mà giãy dụa, ngoại trừ tay phải, nàng không cảm giác được bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào của mình. "Chân của ta... Làm sao không động đậy được nữa..."
"Kiều Ảnh..." Kiều Hàn không biết làm sao nói cho nàng biết tất cả những thứ này...
"Chân của ta..." Kiều Ảnh cũng đoán được rồi. Nhẹ nhàng đụng cái chân... Vẫn còn ở đó.... Chỉ là... Không có cảm giác rồi...
"Kiều Ảnh, có ta, ta ở chỗ này" Kiều Hàn nói xong ôm lấy Kiều Ảnh, vùi đầu ở trước ngực nàng, Kiều Ảnh có thể cảm giác được sự bi thương của cô, vì không cho cô quá khó chịu, trái với lòng mà nói
"Không sao, dù sao... Vẫn luôn là một phế vật... Phế một chút... Sẽ không làm sao..." Hình như đang an ủi chính mình, ánh mắt lại không ngừng được loại cảm xúc bi thương kia
"Ngươi không phải, ta sẽ ở bên người cả đời, đáp ứng ta Kiều Ảnh" Kiều Hàn ngẩng đầu nhìn con mắt của Kiều Ảnh, loại cảm giác trong suốt kia, làm cho người ta hi vọng vô cùng. Kiều Ảnh nắm lấy đầu của Kiều Hàn, cũng coi như là đáp lại cô.
Bắt đầu từ ngày đó, Kiều Hàn mỗi ngày đưa đón Kiều Ảnh làm việc, Kiều Ảnh không nỡ rời khỏi quán đồ chơi, nơi đó chắc là một nơi duy nhất có thể nhìn thấy giá trị của mình. Kiều Ảnh cả ngày đều ở nơi đó, người bạn nhỏ cũng không sợ hãi, vẫn thường thường leo đến trên người nàng, chơi với nàng. Tuy thân thể đã như vậy rồi, lại có hi vọng vô hạn sống tiếp
Hôm nay Kiều Hàn không có chuyện gì, cũng rất sớm đến quán đồ chơi, cạch — đẩy cửa ra thì nhìn thấy một đám đứa nhỏ vây quanh Kiều Ảnh. Kiều Hàn đi vào nhìn, lại có một đứa nhỏ ngốc manh nhìn cô
"Tỷ tỷ, ngươi rất xinh đẹp~ có thể ôm ôm không?" Người bạn nhỏ cũng không có sợ hãi khí tràng lạnh lẽo của Kiều Hàn, còn chủ động muốn ôm ôm
Kiều Hàn có chút lúng túng, lại nhìn Kiều Ảnh cũng đang nhìn cô, cuối cùng khom lưng ôm nàng một chút, lại lúng túng buông ra
"Ta cũng muốn!"
"Ta cũng muốn!"
"Còn có ta!"
"Ta!"
...
Lần này đến phiên Kiều Hàn bị vây rồi, hết cách chỉ có thể ôm từng người, Kiều Ảnh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Kiều Hàn như vậy, lại quên đi chuyện cô là một sát thủ
Hạ Ảnh nhìn thấy hai người thả cẩu lương, vỗ vỗ đầu của Kiều Ảnh. "Đừng nhìn, mau làm việc"
Tiệm đồ chơi của hôm này, lại chìm đắm ở trong vui sướng
"Ngày mai giao thừa nghỉ lễ, tới nhà của ta ăn tết đi" Hạ Ảnh tuyên bố lời mời
Kiều Ảnh nhìn Kiều Hàn một chút, Kiều Hàn cũng không có từ chối, Kiều Ảnh cũng vui vẻ tiếp nhận "Được"
Hết chương 36
Edit: Mất chương 37 hè hè
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...