Sáng.
Phong Lăng vốn tính đi Ngoại Các nhưng lại cảm giác như sắp đột phá, liền lấy ra dược liệu cùng lô đỉnh. Phải biết đối với đan dược, nàng đã rất lâu không có tiến triển gì rồi. Không tính đến phẩm giai đan dược, thậm chí số lượng vẫn luôn chỉ dừng lại ở hai viên ngũ phẩm cực phẩm a. Bây giờ bỗng nhiên lĩnh ngộ nàng sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Lục phẩm đan dược Tuần Hoàn Đan, tỉ lệ thành công được tính là cao nhất so với đan dược cùng loại nhưng dược liệu lại phức tạp cùng chân quý, công dụng lại không cao nên không được các Luyện Dược Sư ưa thích. Chẳng qua đối với đột phá, đây là con đường dễ dàng nhất. Lại nói dược liệu đối với Phong Lăng mà nói, hai năm ăn ngủ trong Linh Hoa rừng, dược liệu căn bản không phải vấn đề .
Lần thứ nhất. Thất bại.
Không sao, lại lần nữa.
Lần thứ hai. Thất bại.
Lần thứ ba. Thất bại.
....
Lần thứ n. Oành.
"Khụ khụ." Phong Lăng từ trong đám khói đen đi ra, nét mặt vô cùng khó hiểu. Kì quái, nàng rõ ràng không sơ xuất ở đâu vì sao cứ đến khi ngưng đan lại thất bại? Phải biết không chỉ lô đỉnh của nàng, thậm chí cả đỉnh được bố trí sẵn cũng bị nàng làm nổ rồi a. Rốt cục là sai ở chỗ nào?
Lại nhìn đến đống dược liệu đã cháy thành than, mặc dù nàng có nhiều nhưng cũng không phải vô tận dược liệu, vẫn biết tiếc của a.
Thu chỗ dược liệu còn lại vào nhẫn không gian Phong Lăng không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn là phải tới Ngoại Các.
-----------***----------
Tâm trạng Phong Lăng không tốt chút nào, hoặc nên nói là vô cùng tồi tệ. Cái nơi này, từ binh khí, đan dược cho đến cái giẻ lau tất cả đều không thiếu. Duy chỉ có lò luyện đan là không có.
Được rồi, Diệp Phong Lăng không có thứ này thì mua thứ khác, biết đâu lại gặp được kì ngộ gì đó. Ý nghĩ vừa dứt, mắt nàng liền ánh lên tia quang mang. Quả nhiên là nơi trao đổi duy nhất trong Học Viện a, cái gì cũng có hết, tất nhiên là cả lô đỉnh rồi. Chẳng qua chui rúc ở đó, nếu không phải nàng đặc biệt quan sát cẩn thận thì cũng bỏ qua rồi. Ai đời một cửa hàng bé bằng hai người nằm lại chui vào giữa hai cái cửa hàng lớn như tường thành kia chứ, lại còn tồi tàn như vậy vắng khách cũng không có gì là lạ.
Người bán lò đan thấy Phong Lăng dừng trước cửa hàng mình cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt nói. "Không lấy điểm tích trữ, chỉ đổi đan dược."
Phong Lăng hơi nhíu mi, nàng rõ ràng đã che dấu khí tức của bản thân vậy mà người này vẫn cảm nhận được. Không thể khinh thường. Một mặt khác nàng không khỏi cảm thấy may mắn. Điểm tích trữ, nàng một lần cũng chưa đi đổi, không cần dùng đến thì quá tốt rồi.
Đánh giá đan đỉnh ở đây, chất lượng có vẻ không tồi, ít nhất là tốt hơn hai cái nàng làm nổ. Chỉ là cái nào cũng phủ tầng bụi dày đến vài phân a.
Nghĩ đi nghĩ lại, con đường luyện dược của nàng chắc còn gặp nhiều thất bại, chi bằng cứ mang hết về phòng khi cần. "Ta lấy hết. Đổi như thế nào?"
Người nọ đội mũ trùm kín đầu nên Phong Lăng không thể thấy được vẻ mặt của y, chẳng qua nhìn động tác bỗng cứng lại kia, hình như là bất ngờ vì lời nói của nàng đi. Tất nhiên, chừng ấy chỉ là suy đoán.
"... Lục phẩm đan dược Giải Độc Đan đổi lấy tất cả. Phẩm chất tùy ý."
"..." Lục phẩm đan dược? Tên này không phải ra giá cao quá đi? Dù sao cũng chỉ có 4 lô đỉnh cũ, nàng ra ngoài thành vung tay một cái liền có vô số loại chất lượng tốt hơn. Khổ nỗi quy định của Học Viện không cho phép người ra vào tùy ý, nàng có muốn ra cũng không được. Mà nếu để lỡ kì ngộ này thì không biết khi nào mới có thể đột phá. "Ta không có Giải Độc Đan." Phong Lăng cắn răng nói.
Y nghe xong cũng không nói gì, chẳng hề thất vọng chút nào. Dù sao cũng lục phẩm đan dược, cả Việt Quốc cũng chưa từng xuất hiện một viên, y mong chờ gì ở một người trẻ tuổi như nàng.
"Chẳng qua..." Phong Lăng kéo dài lời nói "Ta có một loại đan dược công dụng không kém Giải Độc Đan, chỉ cần là độc mà Giải Độc Đan giải được, nó cũng có thể giải..."
Nhận thấy người trước mặt hơi ngước đầu lên, rõ ràng đang chờ nàng nói tiếp. Phong Lăng hài lòng, phải kích thích hắn mới dễ dàng thỏa thuận. "A, nơi này thật khiến người ta nhức đầu." nàng buông xuống một câu không đầu không đuôi rồi bỏ đi.
Nghe nàng nói vậy y không khỏi kinh ngạc, nữ tử này không đơn giản. Hơi do dự nhưng là cuối cùng vẫn lặng lẽ không dấu vết đi theo nàng.
-------***------
Đóng cửa phòng lại, Phong Lăng trực tiếp ném ra một quả bom cho người trước mặt.
"Ta không có Giải Độc Đan, bất quá trong tay ta còn một viên Ngũ phẩm đan dược, Tẩy Tùy Đan. Không những giải được bách độc mà còn nghịch thiên tẩy kinh phạt tủy."
Oành. Hình như có cái gì vừa nổ trong đầu y. Y, y không nghe nhầm? Tẩy Tùy Đan? Loại này đan dược nghịch thiên cỡ nào y còn không biết sao? Nghe nói vài tháng trước nó xuất hiện khiến cả lục địa dậy sóng, các gia tộc cường đại không ngại trở mặt nhau để giành nó. Vậy mà bây giờ nữ tử trước mặt y nói nàng có Tẩy Tùy Đan? Y vừa nghi ngờ lại vừa hy vọng. Nàng là xàm ngôn để đổi đồ hay thực sự có loại này nghịch thiên đan dược?
"Bất quá, nói đưa ngươi Tẩy Tùy Đan đổi lấy 4 cái lô đỉnh thì quá lời cho ngươi rồi. Nếu có thêm một cây Thiên Lộ Cam thì ta còn suy nghĩ lại." nàng nói, lại gật đầu như thể đó là đương nhiên.
Khóe miệng y co rút, Thiên Lộ Cam? Là dược liệu vạn năm Thiên Lộ Cam? Loại này quý hiếm so với Giải Độc Đan cũng đâu có chênh nhau là bao nhiêu? Chẳng qua so với Tẩy Tùy Đan...
"Tất nhiên, Thiên Lộ Cam không cần có ngay. Chỉ cần ngươi không quên tìm cho ta là được. Thời gian không thành vấn đề."
"Dựa vào đâu mà ta tin tưởng ngươi không lừa ta?"
"Dựa vào, cả Việt Quốc chỉ ta có loại đan dược ngươi cần." nàng nhếch môi, nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh nhưng lại khiến y căng thẳng không thôi.
"..." y cắn răng, nàng nói không sai. "Ta chấp nhận điều kiện của ngươi, bất quá nếu ngươi lừa ta..."
"Ai nói điều kiện của ta chỉ có vậy?" nàng nhướng mày.
-------------------
Tuần sau cùng tuần sau nữa ta xin nghỉ ôn thi nha. 😐😐
Đợi thi xong sẽ ta bù đầy đủ cả gốc lẫn khuyến mãi. Hứa đấy. 😘😘
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...