Phế Vật Khuynh Thiên Địa

Khi hoa Thanh Anh được mang tới, một canh giờ chỉ còn lại chưa đầy 1 khắc. Trước ánh mắt tò mò có, thương hại có, khinh bỉ cũng có, Phong Lăng điềm nhiên chuẩn bị dược liệu, nhóm lửa luyện đan. Nguyên Khí Đan tên như ý nghĩa, giúp hồi phục nguyên khí tức thì, là công cụ cực kỳ hữu ích khi chiến đấu. Chỉ là, tuy là đan dược nhất phẩm nhưng Nguyên Khí Đan lại thuộc hàng khó luyện chế ngang với đan dược tam phẩm. Có điều vào đến tay nàng thì vấn đề này dễ dàng thôi.

Hiện tại mọi người đều đã thành đan, lại tò mò trước hành động của Phong Lăng liền vây lại xem, từng động tác của nàng - càng nhìn càng thấy cổ quái. Thế nào lại khống hỏa lúc to nhỏ như vậy (thông thường khi luyện đan lửa cần ổn định)? Nhìn dược luyện có vẻ khá giống Nguyên Khí Đan nhưng thứ tự cho nguyên liệu vào lại không đúng, thật khó hiểu.

"Hừ. Không biết luyện đan còn bày trò, ngươi nghĩ đan dược cứ nhờ may mắn mà luyện thành sao? Không biết xấu hổ." Loãng Doanh nhếch môi khinh bỉ. Vốn tưởng nàng ta bản lĩnh thế nào, hóa ra là định nhờ sắc mà vào Học Viện, ai ngờ lại không như ý muốn. Còn dám trưng vẻ mặt cao cao tại thượng đó, ta đợi lát nữa xem ngươi rớt đài chật vật thế nào.

Mọi người xung quanh nghe Lãng Doanh nói cũng nghi ngờ, lại quay sang nhìn Phong Lăng đang luyện đan, là như vậy thật sao?

Nữ tử này không phải quá khinh người đi? Hai lão sư dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Phải biết luyện dan là một trong những phương diện rất rộng lớn, nếu có chỉ vì một người luyện loại đan dược chưa thấy bao giờ mà nói người ta không hiểu biết về đan dược thì quả là xàm ngôn.

Không lâu sau, một mùi thơm dịu khiến người ta có cảm giác khoan khoái tỏa ra từ lô đỉnh của Phong Lăng. Cùng lúc đó, nàng thả hoa Thanh Anh vào trong đỉnh, khống hỏa xuống mức thấp nhất, căn đúng thời điểm - thành đan. Vỗ nhẹ vào lò đan, một viên đan dược màu đỏ bay ra rơi thẳng vào lọ sứ đặt trước nên cạnh.

Lách cách.


Cùng lúc đó, nén nhang được hai vị lão sư thắp khi bắt đầu tắt. Thời gian một canh giờ kết thúc.

Trước sự kinh ngạc của các thí sinh, một lão sư lên tiếng. "Thời gian khảo hạch đã hết, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra." Nghe thấy vậy, người người đều nhanh chóng trở về bị trí của mình, hồi hộp chờ kết quả.

"Đây là nhị phẩm đan dược Nguyên Anh Đan do Lãng Doanh luyện chế, xin mời hai vị lão sư xem qua." khi hai lão sư đi đến bàn Lãng Doanh, nàng nhanh nhảu đưa ra đan dược, lại khuyến mãi thêm nụ cười quyến rũ người.

Thì ra là thiên tài Lãng gia, Lãng đại tiểu thư. Sau khi nghe Lãng Doanh giới thiệu, mọi người đều dùng ánh mắt khâm phục cùng ngưỡng mộ nhìn nàng. Là nhị phẩm đan dược a.

Hai lão giả đồng thời trao đổi ánh mắt rồi liền kiểm tra đan dược, vừa nhìn lại không khỏi kinh ngạc mà thốt lên "Thượng phẩm Nguyên Anh Đan." quả là thiên tài a. Hắn ngần này tuổi đầu mới là Dược Sĩ luyện được tam phẩm trung phẩm đan dược, vậy mà vị Lãng tiểu thư này... chỉ tiếc tính tình quá ngạo mạn.

Lãng Doanh mỉm cười tự hào, đây là nàng mất gần nửa năm trời bế quan thành quả a. Làm sao không tuyệt vời được kia chứ?

Sau khi trật tự lần nữa được lặp lại, hai lão sư lại tiếp tục kiểm nghiệm đan dược. Người cuối cùng là Phong Lăng. Nói thật bọn hắn cũng tò mò rốt cục nàng là luyện chế ra đan dược gì nên khi đến bàn cũng không xem qua hồ sơ của nàng mà trực tiếp xem đan dược luôn.

1s...

2s...

3s...


5s...

10s...

30s...

1 phút qua đi, cả căn phòng vẫn tĩnh lặng, thí sinh cũng rục rịch tò mò rốt cục trong đó có gì mà hai lão sư lại thất thố như vậy. Nói thất thố quả không sai, hai người họ bây giờ một người trợn trừng mắt, miệng há hốc, một người tay run run cầm lọ sứ, tay còn lại chỉ Phong Lăng cũng không yên, khóe môi run rẩy như muốn nói mà không nói được.

Phong Lăng nhíu mày nhìn phản ứng của hai người, bọn họ thế nào làm quá lên vậy a? Rõ ràng chỉ là một viên đan dược cực phẩm thôi mà, mọi khi nàng đi bán cũng không ai biểu hiện như này hết.

"Ngươi... ngươi... này... này là... Nguyên... Nguyên... Khí Đan?" cuối cùng, một trong hai người mới lắp bắp nói thành câu.

Phong Lăng đơn giản trả lời bằng một cái gật đầu.

"Là... cực phẩm Nguyên Khí đan?"


Tiếp tục gật đầu. Nhìn là ra rồi, nhất thiết phải hỏi sao?

"Ngươi, làm sao có thể..." phải biết Nguyên Khí Đan vốn đã khó luyện thành, mà cực phẩm nguyên khí đan lại càng hiếm có. Đến cả Tề đại sư  cũng luyện không được, một nữ tử nỏ tuổi sao có thể...

Như đoán được câu hỏi của lão sư, Phong Lăng từ tốn giải thích. "Linh Sâm, cỏ Lưu Hải cùng Yến Linh Chi đều mang hàn tính, nếu mang chúng ra luyện chế với nhau sẽ rất dễ gây mất cân bằng mà dẫn đến luyện đan thất bại, vậy nên mới cần có Thanh Anh hoa mang nhiệt tính để trung hòa chúng. Ngoài ra, Thanh Anh hoa còn có khả năng đặc biệt giúp chắc chắn luyện thành đan đồng thời nâng cao khả năng luyện thành cực phẩm đan dược." Đồng thời ở điều kiện nhất định, Thanh Anh hoa sẽ tiết chế khiến đan dược luyện thành chỉ có duy nhất một. Tất nhiên điều này Phong Lăng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, hơn nữa ngoài nàng ra chắc chẳng còn ai dỗi hơi mà làm trò đó.

Thì ra đây là lý do nàng nhất định đòi hoa Thanh Anh. Vốn tưởng nó chỉ là loài cây cỏ vô dụng không ngờ lại có tác dụng nghịch thiên như vậy.

"Ngươi tên là gì?"

Ngươi không chịu đọc hồ sơ rồi lại hỏi ta, có phải thừa hơi hay không vậy? Phong Lăng rủa thầm trong đầu xong vẫn trả lời. "Bạch Thiên Diệp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận