Phế Vật Đại Tiểu Thư: Tà Tôn Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Không ngờ tới, vừa nhắc đến, lôi nguyên tố trong không gian liền chấn động dữ dội,không khí quỷ dị chuyển động, tạo thành những cơn gió cắt ngang qua mặt nàng. Theo bản năng, các giác quan của nàng đều ở trạng thái đề phòng, nhưng khuôn mặt vẫn là lạnh băng cùng bình tĩnh. Sau đó trước mặt nàng liền xuất hiện 1 tiểu shota có khuôn mặt phấn nộn, làn da mịn màng như trứng gà bóc, đôi mắt to ngập nước tràn đầy phẫn nộ, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên, trông vô cùng đáng yêu. Khóe miệng nàng giật giật, nàng thật không biết đây là ai, đã thế còn ở trong không gian của nàng chui ra, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng bắt nạt hắn, tuy nhiên, nàng cũng không vì thế mà gỡ xuống sự phòng bị của mình. Tiểu shota thấy vậy, trong mắt phẫn nộ càng lớn, hắn quát lên: " Phòng bị! Phòng bị cái rắm, ngươi còn dám hỏi vì sao thiên phạt chưa đến, lão tử rõ ràng đang đứng trước mặt ngươi." Nói xong, nước mắt hắn rơi lã chã, quay người đi, tỏ vẻ giận dỗi, rồi xoắn xuýt 2 tay mà lầu bầu: "Còn không phải đến trễ 1 chút, lão tử đã định cho thiên phạt xuống lúc ngươi hôn mê, nào ngờ bị lôi nguyên tố của ngươi hút vào rồi dung nhập. Ô ô, từ nay lão tử không còn tự do, lão tử không thể đánh người. " Nói xong, hắn dứt khoát ngồi bệt xuống đất. 

Nàng có chút khó tin mà nhìn hắn, không ngờ tên tiểu tử này - 1 thằng nhóc thích đánh người lại là thiên phạt mà ai ai cũng sợ, nhưng trên người hắn lập lòe tia chớp của thiên phạt khiến nàng cũng phải tin. Đột nhiên, trong ánh mắt lạnh băng của nàng nổi lên tia sáng, nàng nói: " Ngươi muốn tự do để đánh người phải không? " 

" Phải " 

" Có phải mỗi lần đánh người đều phải đi thật xa, rất mệt có phải không? " 


" Đúng vậy "

" Vậy nếu ta dẫn ngươi đi có phải sẽ đỡ mệt hay không? "

" Đương nhiên. Ta lại không phải ngốc! " Nói xong, hắn ngẩng mặt tự luyến 

" Nếu vừa có thể đánh người, lại vừa thảnh thơi thì sao ngươi lại không ở lại nơi này? " 


Nghe vậy, tiểu shota ngẩng khuôn mặt non nớt của mình lên, trong mắt có 1 tia bừng tỉnh, nước mắt nước mũi đều biến mất không thấy, nụ cười sáng lạn xuất hiện trên khuôn mặt, đập tay cái " Bốp ", trong lòng thầm nghĩ:" Chuyện đơn giản thế cũng không nghĩ ra, thật đúng là ngốc "

Bắc Cung Phượng nếu biết ý nghĩa của hắn, chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng, người ta nhìn vào đều biết hắn bị lừa, chỉ có hắn không biết, quả thực rất ngốc. 

Sau khi tiểu shota đi vào không gian, tiếng gõ cửa truyền đến, hẳn là đến giờ nha hoàn đưa cơm, sở dĩ nha hoàn sẽ gõ cửa là để đợi hiệu lệnh của nàng, mặc dù phó hồn không có ý thức, nhưng nhờ sợi dây liên kết của linh hồn, nàng vẫn có thể ra hiệu lệnh đơn giản cho phó hồn như ăn, uống, thay quần áo,..

Bắc Cung Phượng bước đến trước cửa, vừa mở cửa ra đã thấy 1 nha hoàn thanh tú và có thái độ kính trọng,trên tay nàng ta là 1 khay đựng đồ ăn. Đem đồ ăn để lên bàn, nàng cũng không màng tới, cất giọng lạnh lùng nói:" Triệu tập mọi người trong gia tộc lại, ta có chuyện muốn nói." 

Nha hoàn nghe vậy, 2 mắt mở to, vẻ mặt không thể tin được, sau đó... hoa hoa lệ lệ ngất xỉu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận