CHƯƠNG 239: CHÂN TƯỚNG, TA DẪN NGƯƠI ĐẾN MỘT NƠI
Editor: Luna Huang
Sắc trời còn sớm, quang mang nhá nhem, đánh vào trên mặt của Dạ Thương Lan, để phẫn hận cùng không cam lòng trên mặt hắn hoàn toàn bại lộ trước mặt Cố Khuynh Thành.
Thần sắc Cố Khuynh Thành ngẩn ra, cổ tay run lên, trường kiếm nhắm thẳng vào Dạ Thương Lan, lạnh lùng thốt: “Dạ Thương Lan, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không!”
“Bổn vương đương nhiên biết mình đang nói cái gì, không giống ngươi luôn luôn lo lắng bản thân, làm một chút chuyện khẩu thị tâm phi.” Dạ Thương Lan tức giận mở miệng, đồng thời len lén lấy linh lực phá khai huyệt đạo, một chưởng đẩy phượng vũ kiếm ra, đi nhanh đến chỗ thú xa.
Thế nhưng hắn vừa đi hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, như trước bước không ra, hai chân giống như là trồng ở trên mặt đất, Dạ Thương Lan tự nhiên biết đây là chuyện tốt Cố Khuynh Thành làm, quay đầu hướng về phía Cố Khuynh Thành rống lên một câu: “Ngươi lại đang đùa giỡn hoa chiêu gì?”
“Dạ Thương Lan, ngươi thực sự cho rằng, ta sẽ ngốc đến chỉ điểm trụ huyệt đạo của ngươi sao?” Cố Khuynh Thành đi trước mặt của Dạ Thương Lan, mặt mày lộ vẻ lãnh ý, lần trước nàng che lại huyệt đạo của Dạ Thương Lan hắn đều có thể giãy ra, lần này nàng đương nhiên sẽ không lệch lạc đồng dạng.
Nên, nàng ở ngân châm tăng thêm chút đồ, chỉ cần Dạ Thương Lan khẽ động dùng linh lực, đồ trên đó sẽ tiến nhập trong cơ thể hắn, nếu như hắn lão lão thật thật cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Muốn trách, chỉ có thể trách hắn khinh thường.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan còn có cái gì không hiểu, thế nhưng càng hiểu hắn càng tức giận, “Cố Khuynh Thành, ngươi dựa vào cái gì nhốt bổn vương! Ngươi cho ngươi là ai!”
“A, lời này phải là ta mới ngươi mới phải, ngươi nhìn ta thành ai?” Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Dạ Thương Lan, hy vọng hắn có thể ăn ngay nói thật, đương nhiên, hắn không nói, nàng biết dùng phương thức của mình để hắn mở miệng.
Dạ Thương Lan mày kiếm khẩn túc, gằn từng chữ: “Không có khả năng!”
“Dạ Thương Lan, đây là ngươi tự tìm!” Nàng vốn không muốn dùng chiêu đó, đây đều là Dạ Thương Lan ép nàng, vậy trách không được nàng dùng thủ đoạn khác!
Mâu sắc của Cố Khuynh Thành càng ngày càng sâu, loáng thoáng dẫn theo một tia màu sắc, thanh âm khàn khàn mang theo một tia mềm mại, cho người nghe thần kinh đều mềm nhũn, “Dạ Thương Lan, nói cho ta biết, người trong lòng ngươi là ai, xuyên thấu qua ta thấy người kia, có đúng cũng là người đó hay không?”
“Bổn. . .” Dạ Thương Lan còn muốn giãy giụa, thế nhưng bên môi Cố Khuynh Thành cười mê loạn lòng người, lại dũ phát rõ ràng, để hắn không tự chủ trầm luân: “Là, là…”
“Khuynh Thành!” Giữa lúc Dạ Thương Lan bên này tựa hồ muốn đột phá, thanh âm của Minh Trường Phong bỗng nhiên truyền đến, ý chí của Dạ Thương Lan vốn là kiên định nếu không phải Cố Khuynh Thành tìm thời cơ kích động hắn, cũng không đến nỗi không khống chế được, nghe được thanh âm của Minh Trường Phong, hắn lập tức tỉnh lại hung tợn trừng mắt Cố Khuynh Thành, nói: “Ngươi cư nhiên sử dụng mê hồn thuật!”
Mê hồn thuật, chính là một loại linh kỹ tương tự với thôi miên trên Linh Huyễn đại lục, chỉ có người mộng tộc mới có thể sử dụng, Dạ Thương Lan không biết vì sao Cố Khuynh Thành học được loại linh kỹ này, vừa nghĩ tới bản thân suýt nữa bại lộ hắn hận đến ngứa hàm, hận không thể hận không thể cắn Cố Khuynh Thành một cái mới cam tâm.
Vọng Thư Uyển
Thế nhưng, không đợi hắn tiến lên, thân thể của Cố Khuynh Thành bỗng nhiên giật lên, tiên huyết từ trong miệng của nàng phun ra.
Thuật thôi miên sợ nhất chính là nửa đường bị người cắt đứt, hiện nay Minh Trường Phong đột nhiên xuất hiện, dẫn đến Cố Khuynh Thành bị phản phệ, điểm chết người là phản phệ thuật thôi miên không chỉ có là thân thể, còn có tinh thần lực, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên thân thể cũng đã mềm.
“Cẩn thận!” Dạ Thương Lan lập tức đưa tay muốn đỡ lấy Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành thấy Dạ Thương Lan đi tới dùng hết khí lực sau cùng liền đẩy tay hắn ra, tùy ý bản thân rơi xuống. Nàng tình nguyện té bị thương, cũng không nguyện trở thành thế thân trong mắt Dạ Thương Lan…
Cũng may, Minh Trường Phong phản ứng rất nhanh, đi nhanh tiến lên trước khi Cố Khuynh Thành rơi xuống đất nâng thân thể của Cố Khuynh Thành, “Khuynh Thành, ngươi thế nào?”
Ngô!
Cố Khuynh Thành hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, dùng đau nhức mãnh liệt buộc bản thân thanh tỉnh một chút, nhéo vạt áo của Minh Trường Phong cố nén từng đợt cảm giác hôn mê hỏi: “Nói, ngươi tại sao xuất hiện vào lúc này?”
Thiếu chút nữa, rõ ràng thiếu chút nữa, nàng có thể nghe được toàn bộ câu trả lời của Dạ Thương Lan, Minh Trường Phong lại hết lần này tới lần khác xuất hiện vào lúc này, không sớm không muộn, nói là vừa khớp cũng phải có người tin mới được!
Minh Trường Phong hơi sửng sờ, vội vàng nói: “Ta chỉ thấy ngươi đi ra lâu như vậy còn chưa có trở lại, sợ ngươi gặp chuyện không may, mới tới xem ngươi một chút.”
“Phải không? A!” Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, lực mạnh đẩy Minh Trường Phong ra, cảm giác hôn mê mãnh liệt lần thứ hai kéo tới.
Cố Khuynh Thành cắn chặt hàm răng cường chống giữ một hồi, nhưng đúng là vẫn còn chống đỡ không nỗi, thân thể mảnh khảnh thẳng tắp ngã về phía sau, một đạo thân ảnh giáng tử sắc thật giống như nhanh như gió đạp hư không mà đến, cổ tay phiên động, một đạo lực lượng mạnh mẻ đem thân thể Cố Khuynh Thành dẫn tới trong ngực của hắn.
Ôn độ hơi thở quen thuộc để Cố Khuynh Thành đau xót trong lòng, cười khổ lan tràn ở khóe miệng.
Mộ Quân Tà, ngươi rốt cuộc đã tới…
Phốc! Cố Khuynh Thành lần thứ hai phun ra một búng máu, tiên huyết rơi vào áo bào giáng tử sắc của Mộ Quân Tà cấp tốc bị hấp thu, Cố Khuynh Thành cầm lấy vạt áo của Mộ Quân Tà, cười cười: “Mộ Quân Tà, ta đưa ngươi đến một nơi.”
Nói, ý niệm Cố Khuynh Thành khẽ động, túm Mộ Quân Tà song song tiêu thất tại chỗ.
Dạ Thương Lan nhìn Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà tiêu thất lệ khí trên mặt một chút tiêu thất, Minh Trường Phong cũng vẻ mặt không giải thích được, không biết xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dạ Thương Lan, nói: “Trước ngươi đến cùng nói gì với Khuynh Thành, nàng làm sao sẽ bỗng nhiên hạ thủ với ngươi?”
Minh Trường Phong biết, Cố Khuynh Thành làm việc rất có chừng mực, Dạ Thương Lan giúp nàng nhiều như vậy, không phải thời gian bị bất đắc dĩ, nàng căn bản sẽ không hạ thủ với Dạ Thương Lan, hơn nữa còn là ngoan thủ!
“Còn ngươi, ngươi là người nào?” Dạ Thương Lan quay đầu nhìn về phía Minh Trường Phong, không đáp phản vấn.
“Có ý tứ gì?”
“Ngươi biết bổn vương là có ý gì, không nên trang!” Không tin người trùng hợp như thế, không chỉ Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan đồng dạng không tin Minh Trường Phong xuất hiện chỉ là vừa khớp. Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác lúc Cố Khuynh Thành gần từ trong miệng hắn sắp biết được, Minh Trường Phong xuất hiện còn xuất hiện đột ngột như vậy, thật không có người sẽ tin tưởng.
Minh Trường Phong nhếch môi, có chút đề phòng nói: “Chiến vương gia, ngươi rốt cuộc là ai, lại đang nói loạn cái gì?”
“Bớt giả bộ với bổn vương đi!” Dạ Thương Lan kéo vạt áo của Minh Trường Phong, thiếu chút nữa nâng hắn lên, giọng nói cực kỳ ác liệt: “Tinh phong huyết vũ, bổn vương biết ngươi là người nào, ngươi trở lại cảnh cáo người nọ, không nên vọng tưởng nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ nữa, lần này dù cho hắn đồng ý, ta đều sẽ không đồng ý!”
“Dạ Thương Lan, ngươi buông tay trước!” Minh Trường Phong giùng giằng, thật vất vả chạy trốn khỏi tay của Dạ Thương Lan, xoa xoa cổ đau nhức, tức giận: “Dạ Thương Lan, có bản lĩnh ngươi tìm Mộ Quân Tà quyết cao thấp thắng bại! Ở đây nháo với ta có tác dụng gì!”
“Hừ!” Dạ Thương Lan hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi. Thật tưởng hắn không muốn giết Mộ Quân Tà sao? Nếu như hắn có năng lực này, sớm giết Mộ Quân Tà, đoạn tuyệt mọi chuyện, cho tới bây giờ tình trạng này ngoại trừ bất lực vẫn là bất lực?
Dạ Thương Lan càng nghĩ càng giận phẫn, trực tiếp lên thú xa chạy tới phương hướng của Bạch Hổ quốc.
“Thần kinh!” Minh Trường Phong xả khí, đi vào học viện Thanh Minh, dù sao có Mộ Quân Tà ở bên người Cố Khuynh Thành có hắn hay không cũng vậy thôi, đơn giản hắn liền trở về Hoa uyển thương lượng với Hoa Huyên chuyện tiến nhập Đoạn Thiên tháp.
vongthuuyen.com
Bên kia, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà cùng xuất hiện trong trấn yêu tháp, Đường Bao thấy Cố Khuynh Thành tới, vội vã cầm một viên đan dược không biết tên thí điên thí điên chạy đến bên người Cố Khuynh Thành, thảo hảo cười: “Tỷ tỷ, đây là đan dược ta từ trong phòng luyện đan của lão chủ nhân lấy ra, có hiệu quả chữa thương, ngươi mau ăn vào đi.”
“Cảm tạ ngươi, Đường Bao.” Cố Khuynh Thành tiếp nhận đan dược, sờ sờ đầu nhỏ của Đường Bao, đem đan dược đặt ở mũi ngửi ngửi, mùi bình thường, dược liệu quả thực đều là một loại chữa thương chỉ huyết, xem ra đúng là đan dược chữa thương.
Xác nhận xong, Cố Khuynh Thành yên tâm ăn vào.
Mộ Quân Tà vẫn đỡ Cố Khuynh Thành, cho dù đi tới nơi xa lạ này, Mộ Quân Tà cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, như trước làm theo ý mình.
“Đi, ta dẫn ngươi đi xem một món đồ.” Ăn xong đan dược, thương trong cơ thể Cố Khuynh Thành cấp tốc khỏi hẳn, thế nhưng nàng không kịp đợi dược hiệu của đan dược trực tiếp lôi Mộ Quân Tà đi tới trước bích hoạ hôm qua thấy.
Đường Bao ngây thơ nghiên đầu không biết Cố Khuynh Thành muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy Cố Khuynh Thành quá mệt mỏi, đơn giản trực tiếp bò đến lòng của Cố Khuynh Thành, thanh âm nhu nhu tràn đầy vô tri với thế giới này: “Tỷ tỷ, người này là ai vậy a?”
“Tôn thượng của Ám Dạ thần điện, Mộ Quân Tà.” Thanh âm của Cố Khuynh Thành không hề phập phồng, phảng phất giới thiệu một không liên quan.
Mộ Quân Tà nghe xong cũng không nhịn được cau lại đầu mày một chút, đang định nói cái gì đã thấy Cố Khuynh Thành chỉ chỉ một nam một nữ trong bích hoạ, thanh âm thập phần mờ mịt: “Ngươi nói, bọn họ là ai?”
Theo tay nhỏ bé của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đứng ở trên người hai người, con ngươi chợt co rút lại.
“Kỳ thực, ta sớm nên nghĩ tới, người trên bích hoạ này, phải là Ma thần thượng cổ.”
Cố Khuynh Thành đặt Đường Bao lên trên bàn bỏ qua một bên, đi tới trước bích hoạ, ngón tay ma sát mặt của của nữ tử hồng bào, mạn mạn thôn thôn mở miệng: “Thế nhân đều nói, sau Thần Ma đại chiến, Ma thần liền chết, ngay cả Tử Vong quyền trượng cũng không biết hạ lạc, nhưng bây giờ Tử Vong quyền trượng lại ở trong tay ta.”
Nói, Cố Khuynh Thành liền lấy Tử Vong quyền trượng ra, lại chán ghét ném vào bên người Đường Bao, Đường Bao còn tưởng rằng là thứ tốt, vội vã bế lên: “Thật là Tử Vong quyền trượng, lão chủ nhân dùng chính là nó, Đường Bao thấy qua!”
Cố Khuynh Thành không để ý đến Đường Bao, thẳng nhìn về phía Mộ Quân Tà, ánh mắt sáng quắc: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thấy qua Tử Vong quyền trượng này chưa?”
Mộ Quân Tà, ta nguyện ý tin tưởng tin tưởng, chỉ là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...