Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Editor: Luna Huang

Cho dù chưa từng thấy qua cha nương đời này, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ, cha nương thương yêu có thừa với nguyên chủ, từ lâu khắc ở trong đầu Cố Khuynh Thành.

Lúc nàng tiếp thu tất cả ký ức của nguyên chủ, trở thành Cố Khuynh Thành chân chính, cũng đã đem cha nương của nguyên chủ coi là cha nương của mình, huống chi hiện tại rất nhiều người đều nói, không có chết nương nàng chưa có chết, phụ thân của nàng cũng chỉ là mất tích, không có phát hiện thi thể.

Cái này chứng minh, sớm muộn gì cũng có một ngày, cả nhà bọn họ còn có thể tái kiến.

Vô luận như thế nào, nàng cũng không có thể để bất luận kẻ nào, vũ nhục một đôi cha nương thương yêu nữ nhi, liều lĩnh tốt với nữ nhi.

“Cố, Cố Khuynh Thành, ngươi toán vật gì, cũng dám nói chuyện với ta như vậy!” Dương Nguy bụm mặt, vẻ mặt đều là thống khổ, hai cái răng bị người đánh rơi, có thể không đau sao? Nhất là, đầu hắn bây giờ, còn lệch một bên, đầu khớp xương cứng ngắc, khẽ động liền đau, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không phục hồi như cũ được.

Kỳ thực, Dương Nguy không biết, đây bất quá là nữu thương đơn giản, so với tình huống bị lệch cổ không sai biệt lắm, chỉ cần chỉnh lại một chút, liền không thành vấn đề.

Cố Khuynh Thành lạnh lùng đảo qua mắt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy chẳng thèm, “Lão nương là người, ngươi mới là đồ vật! Còn có, ta cho ngươi biết, sau này không nên để cho ta lại nhìn thấy ngươi nữa, bằng không ta thật sẽ nhịn không được, bóp gãy cổ ngươi!”

“Bạch Tuyết, Thiếu Dương, chúng ta đi.” Nói, Cố Khuynh Thành liền dẫn đầu đi đến căn phòng ở góc đại sảnh, có viết ba chữ to luyện dược phòng.

Cố Thiếu Dương thấy thế, nhìn Bạch Tuyết một mắt, lòng có không đành lòng, “Ngươi theo chúng ta đi.” Nói xong, liền chủ động nắm tay của Bạch Tuyết, bước nhanh đuổi theo Cố Khuynh Thành.


Ba người vừa ly khai, đình viện lớn như vậy, lập tức có vẻ vắng vẻ, chừa lại đám người Dương Nguy, một thân thương ngây ngô ở trong sân.

“Tê…. Dương ca, khẩu khí này chúng ta không thể không công nuốt xuống a!” Cố Khuynh Thành vừa đi trên, bốn người nằm ngay đơ trên mặt đất, bò dậy, thất tha thất thểu đến bên người Dương Nguy, bắt đầu xúi giục.

“Dương ca, ngươi dầu gì cũng là thứ hai mươi trên thiên tài bảng của linh sư viện, cứ như vậy bị một nữ nhân đánh, có phải quá mất mặt hay không?”

“Đúng vậy a, Dương ca, mấy người chúng ta đều bằng hữu tốt của ngươi, chỉ cần ngươi phân phó một tiếng, mấy người chúng ta khẳng định lên!”

“Nói đúng! Lần trước Dương ca, ngươi té ngã ngay trong tay nàng, lần này còn buông tha nàng như thế, vậy người của linh sư viện một khi đã biết, còn không cười chết ngươi?”

Dương Nguy rốt cục lửa ở đáy lòng cũng bị thiêu lên, càng nghĩ càng cảm thấy tức, cảm nhận sâu sắc trên cổ, đã kích thích thần kinh của hắn, rốt cục tức giận nói: “Được rồi, các ngươi đừng nói nữa. Còn không vội vàng đở ta, đi tìm sư phụ ta chủ trì công đạo!”

“Ai ai!” Vài người vội vã đáp lời, một trái một phải nâng Dương Nguy lên, liền đi ra ngoài.

Mà ở lúc bọn họ đi rồi, thân ảnh của Cố Khuynh Thành, bỗng nhiên từ khúc quanh đi ra, quay Tiểu Lam trên bờ vai, thấp giọng phân phó nói: “Ngươi đi giúp ta giám thị mấy người bọn hắn một chút, xem bọn hắn muốn làm cái gì, rồi trở về nói cho ta biết.”

“Tốt, chủ nhân.” Tiểu Lam vỗ vỗ cánh, bay lên giữa không trung, thân ảnh biến mất trước mắt Cố Khuynh Thành, đuổi theo phương hướng ly khai đám người Dương Nguy phương hướng ly khai.


Cố Thiếu Dương nhìn địa phương Tiểu Lam biến mất, vẻ mặt không giải thích được, “Khuynh Thành, bọn họ lại không phải là đối thủ của ngươi, sẽ không tìm tới cửa nữa chứ?”

“A, đừng quên phía sau Dương Nguy còn có một lão hóa không biết sống chết, khó bảo toàn khó bảo toàn sẽ không thẹn quá thành giận, âm thầm hạ thủ.” Cố Khuynh Thành thu hồi ánh mắt, lúc này mới lướt qua luyện dược phòng, đi vào trong phòng học.

Đều nói tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, cùng với mọi việc bị động chống đối, nàng càng thích xuống tay trước, đem tất cả nhân tố bất lợi bóp chết từ trong nôi.

“Cố tiểu thư, nàng rất, rất tốt.” Bạch Tuyết suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một chữ tốt để hình dung cảm giác của Cố Khuynh Thành cho nàng.

“Đúng vậy, bất quá, Bạch Tuyết ngươi cũng tốt.” Cố Thiếu Dương nhìn Bạch Tuyết, đáy mắt hiện lên mỉm cười, nếu như Cố Khuynh Thành ở, sẽ rất dễ phát hiện, tiếu ý này, sao mà quen thuộc.

Bạch Tuyết nghe vậy, mạnh ngẩng đầu một cái, đối diện ánh mắt của Cố Thiếu Dương, kinh ngạc chỉ chốc lát, lại cấp tốc cúi đầu, trên mặt hiện ra một đỏ ửng khả nghi, thanh âm tế tế, dường như muỗi, thấp ninh một tiếng, không đợi Cố Thiếu Dương nghe rõ, liền đi theo Cố Khuynh Thành, đi vào trong phòng học.

Phòng học của dược sư viện, xây phía sau đại sảnh nhập viện, vừa đi vào, chỉ thấy vài người lẻ tẻ ngồi ở ghế xếp sau cùng trong phòng học, vị trí phía trước, đều là khoảng không. Đại thể nhìn lướt qua, không nhìn thấy lão sư, Cố Khuynh Thành thiêu thiêu mi, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Bạch Tuyết cùng Cố Thiếu Dương phân biệt ngồi ở bên cạnh cùng phía sau nàng.

Đại khái là không nghĩ tới lớp học của dược sư viện, quạnh quẽ như vậy, Cố Thiếu Dương thấp giọng, có chút không được tự nhiên nói: “Khuynh Thành, ngươi xem người nơi này ít như vậy, sẽ không phải là lão sư của dược sư viện, tư lịch không đủ, nhân gia cảm thấy dạy bọn họ không đủ tốt chứ?”

Nguyên nhân này trái lại có khả năng, bằng không lấy chức nghiệp nổi danh có tiền mà nói, người đến dược sư viện học tập, tất nhiên không ít, dù cho tinh thần lực trở thành luyện dược sư phải cường đại hơn, cùng với bản thân có hai loại linh lực hỏa cùng mộc, vì không ít người có hai loại điều kiện này không ít, thế nhưng lấy điều kiện học sinh của học viện Thanh Minh mà nói, xa chỉ có ba năm người chọn học luyện dược sư mới đúng.


“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Trong lòng Cố Khuynh Thành cũng có chút ngoài ý muốn, đến chỗ này học, lão sư không có tới, học sinh cứ mấy người như vậy, thấy thế nào đều có vẻ dược sư viện này không quá bình thường.

Phải biết rằng, nàng đi ngang qua khí sư viện cùng thuần thú sư, khi nhìn đến tràng cảnh kín người hết chỗ bên trong. So sánh với phân viện này, nghề nghiệp luyện dược sư này đại biểu càng nhiều danh lợi hơn, không có đạo lý không ai chọn tu luyện luyện dược sư a!

Đây chỉ có thể nói rõ, lực lượng của sư phụ dược sư viện xác thực không đủ, hoặc chính là điều kiện của học sinh học viện Thanh Minh không được.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành diện vô biểu tình, uy phong từ cửa sổ thổi tới, thổi trúng tóc của nàng bay lượn, giữa lúc nàng muốn dặn Cố Thiếu Dương, Bạch Tuyết đã mở miệng, “Kỳ thực, ngay từ đầu học sinh của dược sư viện cũng rất nhiều, nhưng bởi vì lão sư của dược sư viện càng ngày càng ít, chỉ còn lại có viện trưởng, học sinh đến dược sư viện cũng không có mấy người.”

“Lão sư càng ngày càng ít, đây là nguyên nhân gì?” Cố Thiếu Dương hỏi nghi vấn của Cố Khuynh Thành, làm lão sư của dược sư viện, có một khoản tiền lương phong phú, so với ở bên ngoài trở thành một luyện dược sư kiêu căng thanh cao, luyện được mấy bình đan dược, thì kiếm được nhiều tiền hơn, hơn nữa công tác nhẹ nhõm, chính là giảng giải một chút dược lý, dược tính, sau đó thời gian học sinh luyện đan, ở bên cạnh giám sát một chút, đãi ngộ cùng điều kiện tốt như vậy, không có đạo lý bỏ chạy a!

“Cái này nói ra rất dài dòng.” Bạch Tuyết ôm dược điển trong lòng như bảo bối, để lên bàn, lật ra một tờ, chuẩn bị kỹ càng, đợi lão sư đến mà học, lúc này mới giải thích: “Dược sư viện chúng ta như vậy, có nguyên nhân, nhất là viện trưởng của dược sư viện, tính cách quá mức cổ quái, xuất bài không án lẽ thường, thường xuyên cùng các lão sư nháo đến không thể giải quyết được…”

“Vậy tổng phó viện trưởng mặc kệ sao?” Cố Thiếu Dương hoàn toàn trở thành người phát ngôn của Cố Khuynh Thành, phàm là nghi vấn đáy lòng của Cố Khuynh Thành, Cố Thiếu Dương luôn có thể nói ra trước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bạch Tuyết, vẻ mặt ý tứ hàm xúc lĩnh giáo.

Ngay từ đầu Cố Khuynh Thành cũng là không giải thích được, nhìn nhiều mấy lần, bỗng nhiên biết, cảm tình là Thiếu Dương thiếu gia hồng loan tinh động, coi trọng tiểu cô nương Bạch Tuyết băng thanh ngọc khiết nhân gia. Bất quá, nhìn Bạch Tuyết nhất phó giải quyết việc chung, biểu tình ngươi cùng ta rất không quen biết, Cố Khuynh Thành thầm than: Xem ra sau này truy thê lộ của Cố Thiếu Dương, thật không tốt a!

“Lúc mới bắt đầu, tổng phó viện trưởng cũng có tìm viện trưởng dược sư viện, để hắn thu liễm tính tình một chút, đồng thời nâng cao lương của toàn thể lão sư dược sư viện, biện pháp này lúc ban đầu, quả thật có hiệu quả, nhưng tính tình của viện trưởng dược sư viện cũng không thu liễm, lại một lần nữa đưa đến việc các lão sư bỏ của chạy lấy người, sau này tổng phó viện trưởng thực sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tùy ý lão sư dược sư viện mỗi người ly khai, cuối cùng, chỉ còn lại có viện trưởng, giữ trọng trách lão sư.”

Bạch Tuyết cúi đầu, tận lực tách ánh mắt của Cố Thiếu Dương ra, nét mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, lúc ở cửa, chạm phải ánh mắt của Cố Thiếu Dương, biểu hiện mặt đỏ như thế, không còn tồn tại nữa, thay vào đó là, vẻ mặt trống rỗng, thần sắc xa lánh cùng đạm mạc, khoảng cách của hai người hữu ý vô ý giật lại một đoạn.


Dừng lại vài giây, Bạch Tuyết nói tiếp: “Cũng là bởi vì như vậy, dược sư viện hiện nay mới như vậy. Các ngươi ngay từ đầu tiến vào, thấy thảo lư kia, cũng là ý tứ của viện trưởng dược sư viện. Lúc đầu tất cả lão sư ly khai, viện trưởng lấy một thảo lư phá đó, tuyên bố: Đừng xem dược sư viện hiện tại ngày càng tư trầm, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày quật khởi. Tựa như thảo lư phía ngoài dược sư viện này một dạng, dù cho bên ngoài bất kham, cũng ngăn cản không được phong mang bên trong.”

Minh châu mông trần, nhưng nó vẫn là minh châu, chỉ cần là minh châu, sớm muộn gì cũng có ngàu thấy trời, đại triển phong mang.

Hiểu thấu đáo ý tứ của viện trưởng dược sư viên này, Cố Khuynh Thành đối với viện trưởng của dược sư viện này, trái lại hết sức cảm thấy hứng thú, chỉ cần như vậy, nàng kết luận, tính tình của lão đầu nhi dược sư viện này, hợp khẩu vị của nàng.

Bất quá, dược sư viện thật tốt, bị hắn quản lý thành như vậy, cũng quả thực quá quá quá kỳ quá rồi.

Phỏng chừng tính cách của viện trưởng dược sư viện này, thực sự rất quỷ dị, để đại đa số mọi người không tiếp thụ được, bằng không cũng không có thể kéo dược sư viện đến loại nghịch cảnh này, nhưng xử lý của Tu Văn, lại làm cho Cố Khuynh Thành trong lúc nhất thời cảm thấy nước của phương diện này rất sâu.

Phải biết rằng, một viện trưởng như thế, không chống tốt phân viện của tốt bản thân, Tu Văn hoàn toàn có thể lấy lý do quản lý vô phương, để hắn ngồi được vị trí viện trưởng, không có đạo lý còn để hắn muốn làm gì thì làm, muốn lăn qua lăn lại thế nào liền lăn qua lăn lại thế đó, mà Tu Văn hoàn toàn nhất phó hình dạng có mắt không tròng, chân chính là rất khả nghi.

“Mau, chớ nói chuyện, viện trưởng tới!” Bạch Tuyết thật nhanh liếc mắt ngoài cửa sổ, ngón trỏ phải để trên môi, làm một động tác chớ có lên tiếng, Cố Thiếu Dương nguyên bản còn dự định nói, thấy như vậy, nhất thời ngậm miệng.

Cố Khuynh Thành thấy Cố Thiếu Dương nhất phó biểu tình vội vàng, trong lòng cảm thấy buồn cười, thật tình là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước mặt Bạch Tuyết, Cố Thiếu Dương thành thật như một con cừu nhỏ dịu ngoan, như vậy miễn bàn có bao nhiêu vui.

Chợt nhớ tới cái mắt thối của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành ảo tưởng, nếu như tôn thượng đại nhân thân ái, cũng sẽ làm ra vẻ mặt như thế, vậy sẽ buồn cười biết bao nhiêu?

Nghĩ đến Mộ Quân Tà ủy ủy khuất khuất nói: “Nương tử, vi phu biết sai rồi...” Bộ dáng kia, Cố Khuynh Thành không khỏi cảm thấy rất thoải mái trong lòng, chỉ cần tôn thượng đại nhân ủy khuất, nàng liền thật cao hứng.

Nghĩ vậy, Cố Khuynh Thành không tự chủ nhếch miệng, khẽ cười hai tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui