Phế Thổ Và An Nghỉ


An Nghỉ: “Anh có thấy nóng không?”
Phế Thổ: “Giờ em mới thấy nóng à?”
An Nghỉ mở rộng vạt áo trước, dùng tay phẩy phẩy trước cổ, nói: “Không phải, không giống bị nóng do phơi nắng lâu, hôm nay… còn nóng hơn bình thường nhiều nữa.”
Kỳ thật Phế Thổ đã sớm tê liệt với nhiệt độ ban ngày, nhưng nghe cậu nói vậy cũng bất giác cảm thấy khô nóng hẳn lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thế thì tốt nhất là nói ít lại, hay em muốn nghỉ chân.”
“Không phải mà!” An Nghỉ kêu lên, rồi bỗng “A?” một tiếng, hỏi: “Kia là gì vậy?”
Phế Thổ đang định “Lại cái gì…”, cũng nhìn thấy thứ An Nghỉ chỉ —— phía cuối đường chân trời đột nhiên sáng bừng lên, giống như có thứ gì đó vừa nổi lửa.
Hắn móc ống nhòm ra xem thử —— mặt đất phía xa giống như đang hừng hực bốc cháy, mang theo màu đỏ lóa mắt như bóng đèn sợi đốt.

Phế Thổ có chút khó hiểu: “Sao trên cát mà còn đốt lửa được?”
Phế Thổ suy tính —— theo dự tính trước tối hôm nay hẳn là có thể tới được bến cảng Suhmati, nếu bây giờ lại đi đường vòng… không biết sẽ còn chậm trễ bao lâu, vì thế hắn nói: “Đến xem thử trước đi.”
Hai người tiếp tục hướng về phía ánh lửa đi hơn nửa tiếng đồng hồ, từng làn sóng nhiệt chói mắt càng thêm khó lòng bỏ qua, ồ ạt ập tới trước mặt.

Phế Thổ bỗng “A” một tiếng, tháo mặt nạ hô hấp xuống, khịt khịt mũi nói: “Quả nhiên.”
An Nghỉ mờ mịt nhìn hắn, cũng học theo hít thử một hơi, lập tức bị khí vị gay mũi sặc cho rớt nước mắt: “Đây là cái gì thế!”
Phế Thổ đeo lại mặt nạ lên, nói: “Mùi lưu huỳnh, không phải lửa cháy, là dung nham.”
An Nghỉ ngây người, một lúc lâu sau mới hỏi: “Dung nham… không phải là thứ ở sâu trong tâm trái đất sao? Sao lại chạy ra đây?”
Phế Thổ vốn định giải thích, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy mong chờ An Nghỉ, đành hỏi: “Muốn nhìn thử không?”
Không ngoài dự đoán, An Nghỉ lập tức gật đầu lia lịa.
Tới gần hơn, toàn cảnh vùng đất cũng hiện rõ trước mắt.
Từng dòng sông dung nham uốn lượn đan xen, tựa như những vết chém ngang dọc đỏ tươi, hoặc như một hình xăm diễm lệ, vừa tĩnh lặng lại trải rộng khắp mặt đất cháy đen.

Vùng đất nguyên bản vốn chỉ toàn sỏi đá cát vàng đơn điệu, bỗng chốc bị biến đổi đến thiên hôn địa ám.

Thật ra những dòng chảy này không hề tĩnh lặng, chỉ là chúng quá mức sáng chói nên khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.


Dung nham một khắc cũng không ngừng sinh trưởng, mang theo sự cưỡng ép và sức mạnh tàn phá hết thảy, từng bước xâm chiếm những vùng đất mới, cắn nuốt toàn bộ những gì có trên đó —— bất luận là một cục đá, hay một sinh mệnh.

Xác ngoài úa đen lạnh lẽo, bên trong lại là dịch thể đỏ rực không ngừng sục sôi, tựa như ký sinh bên trong cơ thể quái vật rốt cuộc cũng xé toang lồng ngực, lao ra gầm thét giữa không trung.
Từ đây đã không còn giống Địa Cầu nữa.
Hai người đeo kính bảo hộ lên, ngẩn người ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
An Nghỉ hỏi: “Còn xa lắm không ạ?”
Phế Thổ đáp: “Theo lý thuyết thì sắp đến rồi.”
Hắn nói xong mới nhớ lấy ra máy quét địa hình và la bàn đối chiếu —— Cả hai bị biển dung nham trước mặt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, vậy mà quên luôn chuyện Suhmati đã gần trong gang tấc.
Qua ống nhòm, đã có thể thấy trên bầu trời trải đầy phi thuyền kích thước to lớn, phủ kín đến tận chân trời, vọng mãi không xuể.
An Nghỉ thấy cảnh này cũng không khỏi hưng phấn hẳn lên —— bắt đầu từ gần một năm trước khi rời khỏi trạm tị nạn, bọn họ đã luôn hướng về Suhmati mà chật vật cất bước, tới giờ khắc này, cuối cùng cũng đã thật sự đến gần đến mức có thể thu gọn mọi thứ trong tầm mắt.
An Nghỉ đề nghị: “Nếu không thì đừng đi vòng được không, cẩn thận một chút, cứ đi thẳng qua?”
Vì thế hai người chống chọi với sóng nhiệt mãnh liệt, dè dặt tới gần mép sông dung nham, tìm một tuyến đường hóa cứng có thể đi được.

Nhưng vừa lui tới vài phút, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng nổ lớn —— một khe nứt không chịu nổi áp lực từ lòng đất đột nhiên nổ tung, những tia lửa đỏ rực phun tóe đầy trời.
Phế Thổ lập tức nói: “Thôi bỏ đi, quá nguy hiểm.”
Ánh sáng từ dung nham khiến người ta không cảm giác được trời đang tối dần, hai người men theo mép đất nứt nẻ bên ngoài tiến về trước, đi đến lúc bụng dạ đều réo vang.

Phế Thổ nhìn đồng hồ mới ý thức được thời gian đã không còn sớm.
Cũng may khu vực bao quanh vùng đất dung nham quá nóng quá sáng, dọc đường đi cơ hồ không có quái vật biến dị nào tới gần.
Lại đi bộ không ngơi nghỉ gần một tiếng đồng hồ, những tiếng lục bục vang dội của dung nham sôi trào cũng khuất dần sau lưng.

Phế Thổ bỗng kéo An Nghỉ, gấp gáp nói: “Em có nghe thấy không?”
Đã rất lâu rồi An Nghỉ không di chuyển liên tục nhiều như vậy, cậu mệt đến không thở nổi, ỉu xìu hỏi: “Gì cơ?”
Phế Thổ đặt ngón trỏ lên môi: “Có nghe thấy không, âm thanh của đại dương.”
Hô hấp An Nghỉ như ngưng lại.
Cậu cố gắng nín thở tập trung.


Ban đầu, cậu chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì, nhưng dần dần, lỗ tai dường như thấp thoáng bắt được —— một vài thanh âm sàn sạt rất nhỏ.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, lại lẳng lặng hít sâu thêm lần nữa, rốt cuộc cũng theo kịp nhịp độ của đoạn âm thanh này —— từng đợt nối tiếp từng đợt, là thanh âm sóng biến nối đuôi nhau đánh vào bờ cát.
Chỉ là trời đã quá tối, nước biển cũng thuần một màu đen nhánh, không thấy được đất liền tới đâu thì ngưng, mà đại dương từ chỗ nào thì bắt đầu.
Phế Thổ ngồi xổm trên mặt đất, bảo An Nghỉ đốt cho hắn một ngọn đèn khẩn cấp, sau đó lấy từ trong túi ra một cặp kính nhìn đêm đưa cho cậu: “Đeo cái này vào.”
An Nghỉ đeo kính vào, sau đó kêu lên: “Cái gì thế này, toàn là màu xanh!”
Phế Thổ mặc kệ cậu phản đối, kéo mũ choàng chùm lên đầu cậu: “Sợ em trời tối không thấy đường té ngã.” Sau đó lại bổ sung: “Miễn cho chậm trễ hành trình.”
An Nghỉ xốc mũ choàng ra, lẩm bẩm: “Đã không còn mặt trời nữa rồi mà.”
Cậu bước chân cao chân thấp mò mẫm một lát, dần dần cũng quen với độ phân giải của kính nhìn đêm, tiếp tục đi theo Phế Thổ dưới tầm nhìn xanh thẫm.
Sau cùng, An Nghỉ rốt cuộc cũng tới được khoảng cách có thể thấy rõ, những chấm sáng dao động khắp bầu trời chẳng phải những vì tinh tú, mà là từng chiếc phi thuyền tuần hoàn sáng rực.

Thanh âm sóng biển đã không còn nhẹ nhàng va chạm bên tai cậu nữa, mà là trực tiếp dội thẳng vào lồng ngực cậu.

Phế Thổ nhấc kính nhìn đêm ra cho An Nghỉ, đại dương bao la và Suhmati cứ như vậy đột nhiên hiện ra ngay trước mắt cậu.
An Nghỉ từng cho rằng bản thân sẽ không còn chấn động trước bầu trời sao.
Nhưng nơi này lại sở hữu màn đêm độc đáo hơn tất cả —— đúng vậy, là cả bầu trời.
Ở vòng ngoài cùng lác đác các phi thuyền tuần hoàn tư nhân đủ loại kiểu dáng, tựa như những bụi sao phiêu du trong vũ trụ bị các vì tinh tú che lấp; vào trong một chút là những phi thuyền có kích cỡ lớn hơn, tập trung đông đúc, số lượng lên đến hàng trăm hàng ngàn, giống như những vệ tinh bay quanh tạo thành một quầng sáng bao bọc rực rỡ; mà ở vị trí trung tâm —— khuất xa đến mức cơ hồ thấy không rõ —— chính là chủ thành của Suhmati.

Những còn tàu khổng lồ chỉ tính riêng diện tích thôi đã có thể so với một hòn đảo, tụ tập lại một chỗ lơ lửng che kín cả bầu trời, bên trên đèn đuốc sáng trưng, không phân rõ ngày đêm, so với trời sao còn chói lọi rực rỡ hơn, sáng đến mức giữa bầu trời quang đãng cũng tìm không thấy ánh trăng.
Một đại lục mới, một tinh cầu mới!
Phế Thổ cũng không lên tiếng, sóng vai cùng cậu ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ này.
Kỳ thật chỗ bọn họ đứng cũng được chiếu sáng —— Cách đó không xa, mạch dung nham ngầm tích tụ không tìm được vết nứt trên mặt đất để phun trào, cuối cùng tại một mỏm đá dốc đứng không chút kiêng dè mà bùng nổ, tạo thành một thác dung nham lớn, cuồn cuộn trút xuống mặt biển lạnh băng từng dòng địa nhiệt nóng bỏng.
Thậm chí bên trái bọn họ còn dựng một biển quảng cáo —— “Ngắm thác dung nham trên biển, cảnh quan kỳ vĩ bậc nhất.

Kết hợp dùng bữa giữa triển lãm tượng đá dưới đáy biển!”

An Nghỉ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hết thảy —— Đại não cậu còn chưa kịp xử lý lượng lớn tin tức ồ ạt ập tới, một lái buôn chuyên bán và cho thuê thuyền đã nhảy ra.

Ông ta đi tới trước mắt Phế Thổ vanh vách giới thiệu họ tên và công ty môi giới, sau đó thất vọng phát hiện đối phương chẳng có phản ứng gì.
Nhưng rất nhanh, lái buôn đã lấy lại thái độ chuyên nghiệp, bắt đầu nhiệt tình giới thiệu những mặt hàng giá ưu đãi.

Cùng lúc đó, càng nhiều thương lái khác cũng vây lại đây.
Có điều An Nghỉ chẳng nghe vào tai được cái gì —— Cậu cảm thấy bản thân giống như đã đi lạc, lạc giữa biển đen vô tận, lạc giữa khung cảnh hùng vĩ tráng lệ ngay tại đây.
Thế giới của nhân loại cũng đã từng rộng lớn như vậy sao? Cậu mới chỉ từng đi qua phế tích La thành, đã cho rằng đó chính là đỉnh cao văn minh công nghiệp của loài người.
Thật kỳ lạ, cậu không cảm thấy đau thương, cũng chẳng cảm thấy bi thống, nhwung lại lẳng lặng chảy xuống một giọt nước mắt.
Không có ai chú ý tới điều đó, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện —— Cậu giống như bị thu nhỏ lại thành một hạt cát nhỏ bé giữa Phế Thổ, không chờ nổi chỉ muốn lập tức được nước biển cuốn sâu vào trong ngực.
Ngay thời khắc đó, tay lái buôn đầu tiên tới bắt chuyện bỗng huýt sáo một tiếng thật dài, sau đó đốt một cây pháo sáng, chỉ vào một con thuyền tuần hoàn giữa vô số thuyền, hỏi: “Cái này, thấy cái này thế nào?”
Pháo hoa sáng chói như thắp sáng cả bờ biển, đại dương cùng những phi thuyền dường như cũng trở nên sống động hơn hẳn, tràn ngập sắc thái muôn màu muôn vẻ.

Con ngươi trong mắt An Nghỉ bỗng chốc phóng to, bả vai khẽ sụp xuống, cậu thở ra toàn bộ không khí trong phổi, trên má tàn còn lưu lại vệt nước phản quang.
An Nghỉ có chút mờ mịt mà nhìn Phế Thổ, đúng lúc đối phương cũng quay sang nhìn cậu, bất ngờ là không có dò hỏi vết nước mắt trên mặt cậu.
Một lúc sau, pháo sáng cũng tắt, lái buôn đợi mãi không thấy Phế Thổ hồi âm, lại hỏi: “Thế nào? Có thể lên thuyền xem trước rồi nói.

Tôi gọi người dẫn lên nhé?”
Phế Thổ lại liếc nhìn An Nghỉ một cái, lắc đầu: “Thôi, tôi đi quanh một lượt đã.”
Không ngờ câu này vừa nói xong, lái buôn vốn hừng hực khí thế bỗng sửng sốt, vội vàng thay đổi thái độ nói với theo: “Từ từ đã, cứ lên nhìn thử xem sao.

Người anh em lo đắt à? Giá cả có thể thương lượng mà.”
Phế Thổ mới bước được nửa bước, lại do dự dừng lại.

An Nghỉ lau lau mặt đi tới bên cạnh hắn.
Vì thế lái buôn lại huýt sáo một hơi thật dài, giữa trời đêm cũng lập tức vọng về một tiếng đáp lời.

Các lái buôn khác đành thất vọng tản đi.
Không đến mười lăm phút sau, phi thuyền tuần hoàn đã được lái tới bờ biển —— kích thước thuyền không tính là quá lớn, tạo hình ưu nhã thon gọn, mơ hồ còn có chút nhỏ nhắn đáng yêu.
An Nghỉ mất hồn mất vía bước lên thuyền, mờ mịt theo sau Phế Thổ nghe lái buôn giới thiệu từng bộ phận.

Boong thuyền, động cơ, phòng bếp, thậm chí còn có một gian phòng cho khách —— vốn là phòng cho người hầu.

An Nghỉ chưa bao giờ tiếp xúc với loại công trình này, toàn bộ đều khác xa những gì cậu từng quen thấy – những thiết bị, công cụ đơn sơ chỉ phục vụ cho mục đích duy nhất là sinh tồn.

Nơi này tràn ngập màu sắc rực rỡ, chất liệu đa dạng phong phú, còn có vài vật dụng trang trí không rõ ý nghĩa.
Không chỉ có các tấm hợp kim cách nhiệt và thủy tinh hai lớp, còn phủ thêm một mành rèm cửa màu vàng tro.
Không chỉ có bệ bếp chuẩn bị thức ăn, còn có một bộ bàn ăn bằng gỗ mộc với một bàn và hai ghế.
Không chỉ có các giá sắt để đồ màu xám bạc, còn có cả một tủ trưng bày bằng pha lê với những đường gờ trang trí phủ kín họa tiết đăng ten.
Và cả phòng ngủ —— không phải giường tầng tiết kiệm diện tích như ở trạm tị nạn, càng không phải phiến đá cứng đơ lạnh lẽo trong trạm dừng chân, cũng không phải giường đơn tiện dụng tùy thời có thể biến thành cáng cứu thương như ở khu chợ.

Nơi đây có một chiếc giường đôi vừa to lớn vừa thoải mái, thành giường điêu khắc chạm trổ tinh tế, trần phòng cũng là chính boong trên ở mũi thuyền, có một ô kính thông khí trong suốt có thể mở ra.
Giới thiệu một lượt xong xuôi, Phế Thổ lạnh mặt gật đầu với lái buôn, nói: “Chúng tôi thương lượng với nhau một chút.”
Ông ta tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó ra khỏi khoang thuyền.

Phế Thổ kéo qua An Nghỉ nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Không ngờ An Nghỉ vừa ngẩng mặt lên, nước mắt đã giàn giụa rớt ra, nức nở sụt sịt một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Phế Thổ có chút căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi: “Sao, sao thế, hối hận rồi à, còn không to bằng trạm phát điện của em…”
An Nghỉ ngắt lời: “Hức… em… em thích nó quá! Sao nó xịn quá vậy!”
Da mặt Phế Thổ thoáng chốc đỏ bừng, che miệng cậu lại, hung hăng nói: “Nhỏ giọng thôi, em như vậy lát nữa anh không mặc cả được.”
Lái buôn bên ngoài đã lên tiếng gọi hai người, cả hai cũng đi theo đến boong sau ở đuôi thuyền.
Ông ta đứng một bên lấy ra một cái bảng làm việc, tiếp tục giới thiệu: “Chiếc thuyền này vốn là quà sinh nhật do một quý tộc của Suhmati tặng con trai mình, cụ thể là ai tôi cũng không tiện tiết lộ, mất công làm các cậu hoảng sợ.

Nhưng vị thiếu gia kia bỏ không nó mấy năm, sau đó đổi sang một con tàu chiến lớn hơn.

Vậy nên con thuyền này kỳ thật có rất nhiều chức năng mà những thuyền bình thường không có.

Xem này… ví dụ ở đây có một máy chiếu VR, ban đêm nếu trời quang có thể dùng để xem phim lộ thiên, còn có thể chiếu hình vật nuôi điện tử…”
An Nghỉ hoàn toàn bị đánh gục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui