Ô Tiền Đồng sắc mặt khó coi, kêu hắn thân là bậc trưởng bối đi khép nép cầu xin một tên vãn bối, hắn thật sự không có mặt mũi nào làm vậy.
Ô Hi cười lạnh: “ Lúc các ngươi luôn mồm chỉ ra và xác nhận là Nhị ca hạ cổ độc hại các ngươi, các ngươi có nghĩ đến thân nhân? Không có đúng không?”
Đổng Trà Kỷ vẻ mặt hổ thẹn: “Ta là bởi vì vội vã tìm hung thủ, giúp mọi người thoát khỏi cảnh chịu đau, Tiểu Hi, nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sợ chết, ngươi cũng không muốn nhìn đến con trai và con gái của mình chịu khổ, ngươi cũng sẽ sốt ruột tìm hung thủ, nhanh chóng tìm được giải dược.
”
“Đúng, ta sẽ sốt ruột, nhưng sẽ không giống ngươi tùy tiện đổ oan cho người khác, cuối cùng không có được giải dược, đến người khác cũng không muốn cứu ngươi.
” Ô Hi giữ chặt tay Quản Đồng: “Nương, chúng ta trở về đi.
”
“Ân.
” Quản Đồng cũng không muốn ở lại.
Ô Tiền Thanh đi theo các nàng xoay người.
Lưu Liễu Yến thấy thế, vội vàng khẽ đẩy Mục Tú Uyển, kêu bà lên tiếng nói một câu.
“Tiền Thanh.
” Mục Tú Uyển chịu đựng đau đớn, suy yếu gọi Ô Tiền Thanh: “Ở đây nếu không phải cha mẹ ngươi thì chính là huynh đệ của ngươi, nếu không chính là chất nhi chất nữ, ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta chết sao?”
*
Ô Tiền Thanh quay người lại nói: “Mẫu thân, khi người cho rằng là Tiểu Nhược hạ cổ, lúc ấy có nghĩ đến ta là con của người? Còn Tiểu Nhược là cháu trai của người? Nếu như niệm chút tình thân thì sẽ không có cục diện như thế này.
”
*
“Ngươi……” Mục Tú Uyển khó thở công tâm.
Phụt một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẫu thân.
”
“Tổ mẫu.
”
Mọi người tụ lại.
Ô Huyền Nhiên giận dữ: “Súc sinh, nàng là mẫu thân của ngươi, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình?”
*
Ô Tiền Thanh ánh mắt hiện lên một mạt lo lắng, nhưng tưởng tượng đến bọn họ vừa rồi chỉ ra và xác nhận là con của ông hạ cổ, trong lòng liền lạnh vô cùng, ông xoay người bước nhanh rời khỏi.
*
Mục Tú Uyển nhìn đưa con hiếu thuận với bà nhất từ trước đến nay rời đi đến đầu cũng không quay lại, tức giận nói: “Từ khi hắn cưới Quản Đồng tiện nhân kia trong mắt liền không có nương là ta đây, ta lúc trước nên ngăn cản tiện nhân kia gả vào, là nàng đoạt đi con trai của ta.
”
*
Ô Bặc Phương nhìn cả nhà, thở dài thật mạnh: “Làm bậy.
”
Nếu ngay từ đầu không cần tùy ý lung tung đổ oan cho người khác, cũng không đến mức Ô Nhược không muốn ra tay cứu người.
*
Ô Tiền Thanh đi ra Huyền Uyển Viện, liền thấy Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Quản Đồng và Ô Hi đang chờ.
Ông nói: “Đi, chúng ta trở về.
”
Ô Nhược hỏi: “Cha, cha mặc kệ bọn họ?”
Ô Tiền Thanh cười khổ: “Có tằng tổ phụ của ngươi ở đó, bọn họ tạm thời không chết được, tằng tổ phụ khẳng định sẽ có biện pháp cứu bọn họ, mà ta không phải y sư, cũng không phải vu y, ta quản không được bọn họ nhiều như vậy.
”
*
Nam Đại Viện càng ngày càng dung không được ông, nếu có thể, ông thật muốn……
Ô Tiền Thanh nghĩ đến đây, vội vàng ngừng lại: “Tiểu Nhược, Tuyển Dực, các ngươi đi về trước đi.
”
*
“Ân.
” Ô Nhược nói với Ô Hi: “Hai ngày nữa ta lại qua đây đi học.
”
Ô Hi gật gật đầu: “Được, Nhị ca, ta chờ ngươi.
”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đi ra cửa lớn Ô gia, không nhìn thấy xe ngựa lúc ngồi tới.
Ô Nhược kỳ quái nói: “Xe ngựa đâu”
*
Thủ vệ chỉ vào con ngựa bị cột vào dưới tàng cây nói: “Lục công tử, người hầu của ngài để lại một con ngựa liền rời đi, hắn nói hai người tự mình cưỡi ngựa trở về.
”
*
Hắc Tuyển Dực: “……”
*
“……” Ô Nhược vỗ trán: “Ta dám khẳng định, lại là chủ ý của Tứ đệ nhà ngươi.
”
*
“Cưỡi ngựa trở về cũng không tồi.
” Hắc Tuyển Dực đi đến dưới tàng cây cầm cương ngựa lên, lại đem Ô Nhược kéo, ôm ngồi ở trước mặt hắn.
Ô Nhược dựa vào trên người Hắc Tuyển Dực, thấp giọng nói: “Ngươi có cảm giác được có người đang theo dõi chúng ta hay không?”
*
Hắc Tuyển Dực liếc mắt ngõ nhỏ đối diện, thấp thấp ừ một tiếng.
Ô Nhược quay đầu lại nâng lên nhìn hắn: “Ngươi biết là ai?”
Hắc Tuyển Dực nhìn đôi môi hồng nhuận gần ngay trước mắt, ánh mắt thâm thâm, cúi đầu, hôn một cái.
*
“Ngươi……” Ô Nhược giận dữ trừng mắt: “Nơi này là bên ngoài, ngươi không được hôn loạn.
”
*
Cậu lặng lẽ nhìn hộ vệ ở cửa, phát hiện bọn họ không nhìn về bên này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Tuyển Dực thấy cậu vẻ mặt ngượng ngùng, cong cong môi, giá ngựa rời đi.
*
Lúc bọn họ rời đi, đối diện hẻm nhỏ đi ra một người, hắn chính là người mà bọn Ô Bặc Phương muốn tìm, Ba Sắc.
Ba Sắc nhìn bóng người đi xa, khuôn mặt âm trầm lộ ra đố kỵ: “Tiểu Nhược là của ta, tên nam nhân xấu xí kia căn bản là không xứng”.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn cửa Ô gia, xoay người rời đi.
*
Lúc này, Huyền Uyển Viện một mảnh thảm đạm, Ô Nhược không muốn tìm Vu sư cứu bọn họ, y sư lại đối cổ trùng không hiểu biết, mọi người lâm vào tuyệt cảnh.
“Làm sao bây giờ, ta không muốn chết, ta còn muốn bất tử.
” Đổng Trà Kỷ một bên ôm bụng một bên lớn tiếng khóc thét nói.
*
Tang Đông Di suy yếu liếc nhìn nàng một cái: “Nếu không phải ngươi nhận định là Ô Nhược hạ cổ hại chúng ta, chúng ta sẽ đến nông nỗi này sao?”
*
Đổng Trà Kỷ cả giận nói: “Ngươi hiện tại là đang trách ta? Ngươi lúc ấy nếu không phải cũng là nghĩ như thế, sao không thấy ngươi giúp nó nói lời hay?”
Hiện tại xong việc lại tới oán trách ta.
*
Liêu Liễu Yến nhíu mày: “Chuyện tới lúc này, mọi người không cần oán trách đối phương, vẫn là nghĩ đối sách như thế nào giải cổ.
”
*
Nguyễn Lam Như nói: “Chính là hiện tại, trừ bỏ Ô Nhược, không có người quen biết Vu sư, nếu không, Tiền Ly các ngươi đến Vu tộc một chuyến, tốn bạc mời Vu sư lại đây.
”
*
Ô Tiền Ly lắc đầu: “Vu tộc bên ngoài khắp nơi đều là chướng khí, hơn nữa, cổ trùng cũng đặc biệt nhiều, nếu là không có người quen mang chúng ta vào Vu tộc thực dễ dàng sẽ chết ở bên ngoài.
”
*
Ô Tiền Bân nhăn chặt ấn đường: “Còn có chính là, Vu tộc tính cách cổ quái, khi họ nguyện ý giúp ngươi, cái gì cũng không cần, liền sẽ giúp ngươi, thậm chí hy sinh chính mình đều được, nhưng không muốn giúp ngươi, cho dù tốn bao nhiêu bạc cũng vô dụng.
”
*
Đổng Trà Kỷ khóc lóc nói: “Này… Này làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn là cầu xin Ô Nhược đi.
”
*
Mục Tú Uyển cả giận nói: “Cái kia súc sinh vừa rồi đều nói rõ là quyết tâm không muốn cứu chúng ta, như thế nào cầu nó?”
*
Ô An Kỳ vẻ mặt phẫn nộ: “Ô Nhược thật sự tính toán thấy chết mà không cứu?”
*
“Đừng nhắc lại Ô Nhược, chúng ta không muốn lại nghe được tên của bọn họ.
” Ô Huyền Nhiên lạnh thanh, quay đầu nhìn về phía vẫn luôn không lên tiếng Ô Bặc Phương: “Cha, ngươi quen biết nhiều người, cha nhất định có thể cứu chúng ta đúng hay không?”
*
Ô Bặc Phương không lên tiếng.
Ô Huyền Nhiên càng thêm khẳng định Ô Bặc Phương nhất định có biện pháp cứu bọn họ: “Cha, cha nhất định phải cứu con dâu cùng mấy đứa cháu, cha không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi.
”
*
Ô Bặc Phương thở dài: “Ta cũng không quen biết Vu sư hoặc là hàng đầu sư, nhưng, ta quen một y sư, từng nghe hắn nói có một bằng hữu ở Vu tộc, ta không biết có thể mời được Vu sư này hỗ trợ.
”
*
Ô Huyền Nhiên nhanh nói: “Cha, thử xem, nói không chừng có thể được.
”
Những người khác cũng vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.
Ô Bặc Phương nhíu mày: “Muốn ta thử xem cũng có thể, nhưng có một điều kiện.
”.
*
Ô Bặc Phương nghiêm khắc nói: “Thế các ngươi sau khi giải cổ, không thể lại đi Bắc Đại Viện phiền toái.
”
*
Ô Huyền Nhiên giận dữ hỏi: “Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy bỏ qua?”
*
“Cái này ngươi có thể yên tâm, ta trở về điều tra rõ nếu là bọn họ làm, chắc chắn hảo hảo xử trí bọn họ, sẽ không cho bọn họ làm ra chuyện gì, các ngươi cũng không thể giống Bắc Đại Viện, tự mình tìm hàng đầu sư hại người của Bắc Đại Viện người, điểm này, các ngươi có thể làm được hay không?”
*
Nam Đại Viện đều không thể nhịn xuống khẩu khí này, nhưng là, hiện tại trừ bỏ đáp ứng ra, còn có thể làm gì bây giờ?
*
Ô Tiền Cạnh nói: “Được, ta đáp ứng.
”
Hắn không muốn lại mất đi phu nhân cùng đứa con này, còn chuyện sau này thì sau này lại tính.
Những người khác thấy đại ca đáp ứng, cũng gật đầu đại đáp ứng.
*
“Được rồi, ta sẽ tìm cơ hội cho hai đại viện cùng nhau giao hẹn lập một lời thề.
”
Ô Bặc Phương nói xong xoay người rời đi, đi viết thư cho bằng hữu.
Hai ngày sau, Ô Nhược lại lần nữa đi vào Nam Đại Viện, liền nhìn đến tất cả mọi người đều đang đốt dược khắp nơi hun sâu, giống như hoả hoạn, tất cả đại viện đều là khói đặc sương mù, nhìn không rõ người bên cạnh, chỉ có Thư Thanh Viện vẫn như thường ngày.
*
“Nhị ca.
” Ô Hi nhìn thấy Ô Nhược, lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay Ô Nhược: “Ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay sẽ không tới đâu.
”
*
Ô Nhược chỉ chỉ khói đặc: “Này……”
Ô Hi thở phì phì nói: “Tằng tổ phụ tìm tới dược liệu kêu bọn họ đem đốt để hun cho cổ trùng chạy ra, sau đó thiêu chết, mỗi viện đều đốt dược, viện chúng ta không có, bọn họ nói viện chúng ta không có trùng, không cần dùng dược, thật quá đáng.
”
*
“Không có liền không có.
” Ô Nhược sớm đã rãi phòng trùng phấn, những con trùng đó căn bản bò không đến Thư Thanh Viện.
*
Ô Hi thấy Ô Nhược vẻ mặt đạm nhiên, tròng mắt lăn long lóc vừa chuyển, nhỏ giọng hỏi:” Nhị ca, ngươi có dược phải không? ”
*
Ô Nhược buồn cười nói: “Ta nào có dược a?”
*
“Vậy ngươi tại sao không gấp?”
“Bởi vì ta sớm đã rãi phòng trùng phấn, những sâu đó vào không được Thư Thanh Viện.
”
*
Ô Hi ánh mắt sáng ngời: “Thật sự, chính là, Nhị ca, ngươi sao lại rãi phòng trùng phấn a?”
*
Ô Nhược nửa thật nửa giả nói: “Ở tại trong phủ của ta có Vu sư, đã từng nói cho ta cách ăn mặc của hàng đầu sư, cho nên, ta lần đầu tiên nhìn thấy Ba Sắc, liền nhận ra hắn là hàng đầu sư, còn nữa, hắn là người Bắc Đại Viện mang đến, ta đương nhiên muốn đề phòng một chút, đúng không.
”
*
Ô Hi thở phào nhẹ nhõm: “May mắn Nhị ca nhạy bén, bằng không, ta cùng cha mẹ cũng trúng cổ rồi.
”
*
“Trúng cổ cũng không sợ, không phải có ta ở đây sao? Ta nhất định sẽ đem Vu sư tìm tới giải cổ cho mọi người, đúng rồi, đại bá mẫu bọn họ giãi cổ rồi sao?”
*
“Còn không có, hiện tại bọn họ đã đau đến không thể xuống giường, nhưng, ta nghe nói tằng tổ phụ đã đi tìm Vu sư tới giải cổ cho bọn họ”.
*
Ô Nhược đáy mắt hiện lên một mạt đáng tiếc, người trúng cổ vẫn còn có thể tồn tại.
Ô Hi cùng Ô Nhược đi vào học đường, liền nghe được có người kêu lên: “Tiểu Nhược.
”
*
Hai người quay đầu lại vừa nhìn, Ô Thăng lôi kéo Ô Hạ đi tới.
Ô Nhược nhướng mày: “Thăng ca.
”
*
Này hai người vậy mà chủ động hướng cậu chào hỏi, thật là chuyện lạ thế gian.
Ô Hạ hung hăng trừng Ô Nhược, sau lập tức quay đầu đi hướng khác.
*
Ô Thăng đẩy đẩy Ô Hạ; “Ngươi còn không mau gọi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...