Phế Thê Trùng Sinh


Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trở lại Cao Lăng thành ăn cơm chiều ở tửu lầu.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, hội hoa đăng cũng chính thức bắt đầu.
Toàn bộ Cao Lăng thành được ánh đèn soi sáng, khắp nơi treo đầy hoa đăng, phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, có người đang xem múa hỏa long, cũng có người ngắm đèn hoa, còn có người đoán đố đèn, náo nhiệt không thua ban ngày.

Ô Nhược tự nhận văn thơ không tốt, liền không đi đoán đố đèn, xem múa hỏa long và ngắm đèn rồi cùng Hắc Tuyển Dực đến bờ sông thả hoa đăng.
Hắc Tín vừa nghe bọn họ muốn thả hoa đăng, liền mua một sạp hoa đăng cho bọn họ chậm rãi thả.
Ô Nhược viết lên hoa đăng ‘mong người nhà lên đường bình an’, rồi đem hoa đăng thả xuống sông, nhìn nó trôi xuôi theo dòng nước.

Bên cạnh Đản Đản cầm một cái đèn hoa sen chạy đến bên Hắc Tuyển Dực: “Phụ thân, giúp ta viết mấy chữ.”

Hắc Tuyển Dực ủng nhóc đến trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Muốn viết cái gì?”

“Ta hy vọng có thể cùng phụ thân và cha vĩnh viễn ở bên nhau.”

Nghe vậy, Ô Nhược nao nao, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hắc Tuyển Dực cũng không khỏi nhìn về phía Ô Nhược, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.

“Phụ thân, ngươi mau viết a.” Đản Đản nóng vội thúc giục.
Hắc Tuyển Dực thu hồi ánh mắt, nhắc bút lông viết nguyện vọng của Đản Đản lên hoa đăng, lại nhìn Đản Đản tự đem hoa đăng thả tới giữa sông.
Ô Nhược không đi xem hoa đăng, lại nhìn hai cha con bọn họ dần dần xuất thần.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tràn đầy vảy đen kia trở nên nhu hòa rất nhiều, không hề khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Lông mi vừa đen vừa dài, cùng nhóc con trong lồng ngực nhịp nhàng giống nhau, cùng tiết tấu nhẹ nhàng chớp động.
Cậu nhìn nhìn không nhịn được cười, thật đúng là hai cha con.

Hắc Tuyển Dực nghe được tiếng cười của cậu, nhìn lại đây.
Ô Nhược nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về nơi khác, thấy hoa đăng Hắc Tín mua còn rất nhiều, lại cầm lấy một cái, có điều cậu lại không biết viết cái nguyện vọng gì cho tốt.

Cậu nhìn người xung quang đang thả hoa đăng, lại bị cậu bắt được Hắc Tín cùng Hắc Càn trộm nhìn lại đây.

Hắc Tín cùng Hắc Càn nhanh thu hồi tầm mắt, làm bộ cầm hoa đăng viết nguyện vọng.
Ô Nhược ánh mắt hơi hơi vừa động, đặt bút ở hoa đăng viết lên một câu, sau đó, đem hoa đăng thả xuống sông.
Hắc Tín nhìn hoa đăng dưới sông, nhanh chóng quay đầu lại, đối hộ vệ đang đứng ở mặt liếc mắt một cái.
Hộ vệ gật gật đầu, nhỏ giọng vô tức lui khỏi bờ sông.

“Cha, ngươi viết nguyện vọng gì vậy?” Đản Đản bổ nhào vào trong lồng ngực cậu hỏi.
Ô Nhược cười nói: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”

“A?” Đản Đản sửng sốt, theo sau, một bộ dáng sắp khóc tới nơi.
Ô Nhược nghĩ đến chuyện nhóc con muốn Hắc Tuyển Dực viết nguyện vọng, vội vàng an ủi nói: “Cùng nguyện vọng của ngươi không giống nhau, ta cùng phụ thân ngươi đã ở bên nhau, về sau đương nhiên còn sẽ ở bên nhau, cùng ngươi vĩnh viễn sẽ không tách ra.”

Đản Đản nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, mắt thấy liền phải rớt ra: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự.” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, ngươi nói một câu đi.”

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt ứng một tiếng: “Ân.”

Ô Nhược phiên cái xem thường: “Ân cái gì? Kêu ngươi nói một câu, không phải muốn ngươi nói một chữ.”

“……” Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng nói: “Sẽ không tách ra.”

Hắc Tín và Hắc Càn nhìn nhau cười.
Sắc trời càng ngày càng tối, gió lạnh cũng càng lúc càng lớn, không trung dần dần nổi lên tuyết trắng, ngắm đèn cứ như vậy hạ màn.
Đản Đản lên xe ngựa sau đó, liền nằm ở trong lòng ngực Hắc Tuyển Dực ngủ.
Ô Nhược nhìn nhóc con đang ngủ, khóe miệng vẫn đang cười, cũng theo đó cười cười, nhìn ra được Đản Đản hôm nay chơi đến đặc biệt vui vẻ.

Hắc Tuyển Dực nghe được tiếng cười, nâng đôi mắt lên, hỏi “Thật cao hứng?”
Ô Nhược ngẩn người, gật gật đầu, không phủ nhận nói: “Ân, hôm nay thực vui vẻ, đã một thời gian rất dài ta không có vui vẻ như vậy.”


Đời trước, từ khi đại ca cùng tiểu muội chết đi, không còn cao hứng như vậy nữa, cũng chưa từng có tết Thượng Nguyên vui vẻ như hiện tại.
Hôm nay trừ bỏ cao hứng ra, còn thực ngoài ý muốn Hắc Tuyển Dực bồi bọn họ cùng nhau trượt xe, vừa mới bắt đầu, còn tưởng rằng y chỉ biết đứng ở trên bờ nhìn nhóc con chơi mà thôi.

Ô Nhược nghĩ đời này người nhà đều khoẻ mạnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười xuất phát từ tâm, tựa như hoa hướng dương xán lạn hút mắt người.
Hắc Tuyển Dực hơi thất thần, phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng Ô Nhược khi gầy xuống.

Ô Nhược ngáp một cái: “Mệt quá, ta muốn ngủ.”
Cậu nằm trên đệm mềm, nhắm hai mắt lại.

Hắc Tuyển Dực vẫn luôn nhìn cậu, thẳng đến khi xe ngựa tới Hắc phủ mới thu hồi ánh mắt.
Hắc Tuyển Dực đem nhóc con còn đang ngủ say giao cho Hắc Càn, để Hắc Càn mang về phòng.
Ô Nhược trở về phòng tắm rửa đi ngủ.

Cậu vừa đi, Hắc Tín liền đi lên trước mặt Hắc Tuyển Dực, lấy một tờ giấy ra giao cho Hắc Tuyển Dực: “Chủ tử, đây là nguyện vọng thứ hai phu nhân viết.”

Hắc Tuyển Dực gắt gao mím môi, không vừa lòng chuyện Hắc Tín lấy hứa nguyện của Ô Nhược về.
Hắc Tín nhận thấy được tâm tình của y, xin lỗi nói: “Lão nô tự chủ trương phái người tìm hoa đăng của phu nhân, mong chủ tử thứ tội, nhưng vẫn là mong chủ tử nhìn một cái.”

Hắc Tuyển Dực mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn quyết định lấy lại nhìn xem.

Lọt vào trong tầm mắt chính là hữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nội dung là mong về sau có thể cùng Hắc Tuyển Dực vẫn luôn hòa thuận ở chung, cũng hy vọng sau này mỗi một ngày đều có thể vui vẻ giống như hôm nay, không có lừa gạt, cũng không có mưu đồ.

Hắc Tín thấp giọng nói: “Lão nô cho rằng nguyện vọng này là phu nhân cố ý viết cho chủ tử xem.”

Với sự thông minh của phu nhân, nhất định là đoán được hắn sẽ phái người đi tìm đèn hoa đăng của cậu, nhìn lén cậu viết nguyện vọng gì.
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc đem tờ giấy xoa ở trong tay, không nói một lời đi ra đại sảnh.


Vào ban đêm, Ô Nhược không chờ Hắc Tuyển Dực về phòng nghỉ ngơi, nhưng hôm sau tỉnh lại, liền nhìn thấy chổ Hắc Tuyển Dực ngày thường vẫn nằm dặt hai mươi ba cái pháp khí cực phẩm.

Cậu kinh ngạc cầm lấy một pháp khí lên nhìn nhìn, lại đem pháp khí chia làm năm phân, sau đó, lại kêu Thi Nguyên bọn họ tiến vào hầu hạ.
Ô Nhược từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực ngồi ở trước bàn uống trà: “Ngươi đêm qua một đêm không ngủ sao?”

“Ân, tối hôm qua luyện chế pháp khí.” Hắc Tuyển Dực để chén trà xuống: “Chờ đưa ca ca của ngươi ra khỏi thành lại trở về nghỉ ngơi.”

Ô Nhược nhìn thấy thanh ảnh xuất hiện ở trước mặt cậu, liền phân phó Thi Nguyên mang bữa sáng vào.

Chờ ăn xong bữa sáng, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đi vào Ô gia Thư Thanh Viện.
Trong đại sảnh, Ô Tiền Thanh không yên lòng lần nữa dặn dò Ô Trúc những việc cần chú ý, còn Quản Đồng hồng hốc mắt thay Ô Trúc kiểm tra tay nải, nhìn xem có thiếu thứ gì hay không.

Ô Hi ôm Ô Trúc khóc đến rối tinh rối mù, luyến tiếc Ô Trúc rời đi.

“Cha, nương, đại ca, Tiểu Hi, chúng ta tới.” Ô Nhược vào cửa hô.
“Các ngươi đã tới.” Ô Tiền Thanh nhìn Ô Nhược, lại thở dài một hơi, nếu không phải lo lắng nhị tẩu bọn họ âm thầm tìm Ô Trúc phiền toái, cũng sẽ không vội vã cho Ô Trúc vừa qua tết Thượng Nguyên liền rời đi.

Ô Nhược kêu Thi Nguyên đem pháp khí lấy lại đây, sau đó, đem trong đó một phần pháp khí giao cho Ô Trúc: “Đại ca, này toàn là pháp khí, ngươi phải cất thật kỹ đừng để người trộm đi.”

Đáng tiếc đại ca không giống cậu có không gian, bằng không trong tay cũng không cần nhiều đồ vật như vậy.
Ô Trúc cũng không khách khí, tiếp nhận pháp khí, vỗ vỗ bả vai cậu nói: “Về sau cha mẹ liền do ngươi chiếu cố.”

Ô Nhược gật gật đầu: “Ta sẽ, đại ca, ra bên ngoài cẩn thận, cho dù đối phương là người Ô gia, cũng phải đề phòng.”

Trải qua chuyện Ô Ngọc, Ô Trúc sẽ không dễ dàng như vậy tin tưởng người khác.
Hắc Tuyển Dực lấy mấy bình cực phẩm đan dược đưa cho Ô Trúc.
“Cảm ơn, Tuyển Dực, ngươi về sau chiếu cố tốt Tiểu Nhược.” Ô Trúc cùng mọi người từ biệt, liền cầm lấy mấy cái tay nải, chuẩn bị rời đi.

Ô Tiền Thanh kêu hắn lại: “Tiểu Trúc, mang tay nải của ngươi đi với ta.”
Ô Trúc ngẩn người, đi theo Ô Tiền Thanh rời khỏi đại sảnh.
Những người khác nghi hoặc nhìn nhau, không bao lâu sau, Ô Tiền Thanh trở về.

Quản Đồng ách thanh âm hỏi: “Tiểu Trúc đâu?”
Ô Tiền Thanh nói: “Ta cho hắn từ mật đạo rời đi.”

Cả nhà ngốc lăng nhìn hắn.

Ô Tiền Thanh giải thích: “Nhị tẩu bởi vì chuyện Ô Ngọc, nghĩ hết mọi biện pháp phải đối phó Tiểu Trúc.

Nhưng mà Tiểu Trúc vẫn luôn ở Thư Thanh Viện không ra, nàng mới không có cơ hội, hiện tại Tiểu Trúc phải ra ngoài, nàng khẳng định sẽ thừa dịp Tiểu Trúc ra ngoài, giáo huấn hắn một trận, cho nên, ta cho Tiểu Trúc rời đi từ mật đạo.”

Ô Nhược nhướng mày, cậu chưa bao giờ biết trong nhà còn có một cái mật đạo.
Cha giấu đến thật đúng là đủ kín a.
Ô Hi tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta có mật đạo sao? Ta sao lại không biết?”
Ô Tiền Thanh nói: “Mật đạo này là ta lén đào, nương của ngươi cũng không biết.”

Hắn kẻ thù rất nhiều, cho nên, mới đào mật đạo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ô Nhược tròng mắt vừa chuyển, nói: “Từ khi lấy về sính lễ, tổ phụ cùng đại bá đối chúng ta có rất lớn ý kiến.

Hiện tại lại phát sinh chuyện đại ca ở học đường đánh Ngũ ca, Nhị bá bọn họ càng không thích chúng ta, thậm chí đã rõ ràng cảm giác được người ở viện khác bài xích toàn bộ Thư Thanh Viện, lại tiếp tục như vậy, còn có khả năng phát sinh chuyện không tốt.

Cha, ngươi có nghĩ tới phân gia hay không? Dọn ra khỏi Ô gia?”

Ô Tiền Thanh ngẩn ra, mặt trầm xuống nói: “Tiểu Nhược, về sau đừng nhắc lại việc phân gia.”

Nghe vậy, Ô Nhược ánh mắt lóe lóe.
Cậu vừa rồi nhắc tới phân gia, cha thế nhưng không có tức giận, đây là một hiện tượng tốt, cũng thuyết minh cha rất có khả năng cũng từng có cái ý niệm này, chỉ là không có biện pháp dọn ra ngoài mà thôi, như vậy chuyện này liền dễ làm hơn nhiều.

Ô Nhược nghĩ đến Hắc Tuyển Dực một đêm không ngủ, liền không lưu lại ăn cơm trưa, đem pháp khí phân cho cha mẹ sau liền rời khỏi Ô gia.
Trở lại Hắc phủ, cậu bỗng nhiên nhớ tới một việc, liền hướng Hắc Tín hỏi chuyện hai ngày trước bói toán: “Tín bá, ngươi là thật sự tính cho đại ca ta, hay là làm bộ bói toán?”

Ngày đó là cậu nhờ Hắc Tín giả ý bói toán cho Ô Trúc, mục đích là nương bói toán chi thuật khiến Ô Trúc đi Túy Nguyệt Lâu.

Hắc Tín nói: “Lão nô là thật sự cho Trúc công tử bốc quẻ.”
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Vậy tính ra cái gì?”

Hiện tại đại ca bên người không có Ô Ngọc, cũng không có những người khác, không biết vận mệnh có giống như trước không.
Hắc Tín lắc đầu: “Cái gì cũng tính không ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui