Phế Thê Trùng Sinh


Ô Tiền Thanh biết được chuyện của Ô Sở, chờ người của các đại viện khác thăm Ô Sở xong, hắn mang Quản Đồng theo từ Thư Thanh Viện chậm rì rì xuất phát, không giống trước kia vừa biết tin liền sốt ruột chạy đi thăm, bình thường các huynh đệ có chuyện thì người đầu tiên chạy đến chính là hắn.
*
Bọn họ đi đến Thư Cạnh Viện không bao lâu đã trở lại.

Ô Nhược còn chưa rời đi kinh ngạc nói: “Cha, nương, hai người sao nhanh như vậy đã về?”
*
Ô Tiền Thanh trầm khuôn mặt, không nói một lời ngồi vào ghế.
Quản Đồng hốc mắt có chút đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tiểu Sở bị thương thật sự quá nặng, khi chúng ta đi đến Thư Cạnh Viện, người đã mất.”
*
Ấn đường Ô Nhược khẽ nhúc nhích, có chút ngoài ý muốn, Ô Sở vậy mà đã chết.
Ô Trúc và Ô Hi không thể tin được nói: “Tại sao lại như vậy? Là ai hại Tam ca?”
*
Ô Tiền Thanh nói: “Đại bá của các ngươi cho rằng việc này là An Nhuận làm, vừa rồi đã mang theo người đi Bắc Đại Viện.

Tiểu Nhược, ngươi đi về trước đi, chờ khi làm tang lễ, ngươi lại qua đây đưa Tiểu Sở đoạn cuối đi.”
*
“Ân.” Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực rời khỏi Ô gia.
*
Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược mới hỏi Thi Diệc: “Ô Sở chết như thế nào?”
*
Thi Diệc trả lời: “Sau khi Ô Sở rời khỏi Ô gia, người của chúng ta liền báo tin cho Ô An Nhuận, Ô An Nhuận biết được Ô Sở một mình bên ngoài uống rượu, liền phái người đi ám sát Ô Sở, Ô Sở không địch lại, chết ở trong tay bọn họ, người của chúng ta đã lưu lại manh mối cho Ô Tiền Cạnh bọn họ, chỉ cần bọn họ phái người đi tra, rất nhanh sẽ tra ra được là Ô An Nhuận.”
*
“Vậy thì tốt.” Ô Nhược cong cong môi: “Về sau mỗi ngày của Ô gia sẽ trở nên thực náo nhiệt.”
*
Sáng sớm hôm sau, Ô Trúc và Ô Hi tới Hắc phủ đón Ô Nhược tham gia tang lễ của Ô Sở.
*
Bởi vì người chết chính là tiểu bối lại còn trẻ tuổi nên lễ tang không thể làm lớn, người đầu bạc cũng không thể tiễn kẻ đầu xanh, Ô Tiền Cạnh liền đem việc này giao cho đại nhi tử Ô An Kỳ xử lý.
*
Ô An Kỳ tổ chức lễ tang tại từ đường của Ô gia ở ngoại ô Cao Lăng Thành, nghi thức rất đơn giản và quạnh quẽ, người tới tham gia tang lễ không nhiều lắm, đều là tiểu bối.

*
Ô Hi bước xuống xe ngựa, thấp giọng nói: “Sinh mệnh con người thật yếu ớt, nói không còn liền không còn.”
*
Ô Trúc nhíu mày: “An Nhuận ca làm việc cũng quá tàn nhẫn, bởi vì một nữ nhân mà ám sát cả người thân của mình.”
*
Ô Nhược làm bộ không biết hỏi: “Đã xác định là An Nhuận ca làm?”
*
“Ân, chứng cứ vô cùng xác thực, nơi Tam ca bị giết tìm được lệnh bài của Bắc Đại Viện.

Đại bá yêu cầu một mạng đền một mạng, đại bá của Bắc Đại Viện đương nhiên không chịu, hiện tại quan hệ của Nam Đại Viện chúng ta cùng Bắc Đại Viện thật sự rất căng thẳng, tằng tổ phụ tạm thời cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, xử phạt nhẹ thì không công bằng với đại bá, nhưng nếu xử phạt nặng, khẳng định Ô gia lại sẽ mất thêm một mạng người.”
*
Để cho Ô Trúc cảm thấy thật đáng buồn chính là, Ô Sở còn chưa rèn luyện thành công, không thể thêm chữ An vào tên, sau khi chết, bài vị không thể tiến vào từ đường của Ô gia, cũng chẳng khác nào không được thừa nhận là con cháu Ô gia.
*
Khi đi đến cửa từ đường, mọi người đều chủ động ngậm miệng không nói.
Bên trong từ đường một mảnh màu trắng, trên chính giữa tường treo một bảng chữ to Đại điện, chính giữa đại sảnh đặt quan tài màu đen, Ô An Kỳ cùng đệ đệ muội muội của hắn đứng ở bên cạnh nhỏ giọng khóc thút thít.

Người tham gia tang lễ đầu tiên là dâng hương, rồi đi đến chỗ thân nhân của người chết an ủi, sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
*
Ô Nhược nhìn chung quanh từ đường liếc mắt một cái, liền nhìn đến bọn đường huynh, đường đệ, tỷ tỷ, muội muội của Nam Đại Viện đều lén lút nhìn bọn họ, chính xác mà nói là, bọn họ đều nhìn chằm chằm Ô Trúc và Ô Hi.
*
Nếu cậu đoán không sai, bọn họ là nhìn ra ngọc bội trên eo Ô Trúc và Ô Hi là dùng nguyên liệu gì luyện chế ra.
*
Ô Hi tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, lén lút lôi kéo ống tay áo của Ô Trúc, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ta muốn rời khỏi chỗ này.”
*
Ô Trúc thấy tất cả mọi người đều có mặt, cũng không thể vừa tới liền lập tức đi, nhưng mà cũng phát hiện có người nhìn chằm chằm vào mình, liền nói: “Chúng ta đi ra cửa đại sảnh.”
*
“Ân.” Ô Hi nhanh gật gật đầu, đi ra đại sảnh, lập tức thở ra một hơi, sau đó, đối Ô Trúc nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có phát hiện không? Thất ca bọn họ nhìn chằm chằm vào chúng ta, ánh mắt thật hung hãn, thật đáng sợ, tựa như muốn ăn chúng ta.”
*
“Đừng sợ.” Ô Trúc vỗ vỗ bả vai nàng: “Bọn họ hẳn là còn ghi hận chuyện sính lễ, chúng ta không cần để ý tới bọn họ.”

*
“Ân.” Ô Hi nhìn về phía Ô Nhược an ủi nói: “Nhị ca, ngươi cũng đừng sợ, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi.”
*
Ô Nhược nghe vậy, có chút dở khóc dở cười, lại cảm thấy thực cảm động.
Lúc này, Ô Ngọc đi ra, mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ: “Tứ ca, Tiểu Nhược, Tiểu Hi, thì ra các ngươi đều trốn ở chỗ này a,”
*
“Nơi này lạnh như vậy, sao không đi vào tránh gió một chút?”
*
Ô Trúc nói: “Nhìn thấy Tam ca cứ như vậy mà đi, trong lòng thật sự khổ sở, nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”
*
Ô Ngọc than nhẹ một tiếng: “Việc này không ai có thể tưởng tượng được sẽ như thế này, các ngươi cũng đừng thương tâm, đúng rồi, ta ra tìm các ngươi có một việc.”
*
Ô Trúc hỏi: “Chuyện gì?”
*
“Chuyện như thế này, khoảng thời gian trước, tứ thúc nhận được một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành, Nam Đại Viện chúng ta sẽ được đến hai mươi vạn lượng bạc.

Nguyên bản chuyện này là không tính toán nói cho các ngươi, tam thúc linh điền……”
*
Nói tới đây, Ô Ngọc dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng lần trước bởi vì chuyện Tây Sách Hí Viên, Nam Đại Viện của chúng ta bồi thường một số bạc lớn, làm cho Nam Đại Viện trong thời gian ngắn không có bạc phân phát cho người của các đại viện.

Việc này đồng dạng Thư Thanh Viện các ngươi rất có khả năng không thể phát bạc cho hạ nhân, cho nên ta liền muốn cho ngươi với tứ thúc cùng đi hoàn thành nhiệm vụ này, hiện tại Thư Thanh Viện tứ ca ngươi cùng Tiểu Hi có linh lực, nhưng Tiểu Hi còn nhỏ, tứ thúc không có khả năng cho nàng đi, nhưng ngươi lại khác, gia nhập nhiệm vụ lần này đối với ngươi mà nói, một là có thể có được bạc, hai là có thể trước tiên lấy kinh nghiệm, ba là có khả năng đem nhiệm vụ lần này tính làm rèn luyện khảo hạch.”
*
Ô Nhược nghe xong trong lòng cười lạnh.
Cậu mới không tin mấy thúc thúc bá bá nguyện ý phân ra bốn vạn lượng bạc cho bọn cậu.
*
Ô Trúc nhíu mày.
Từ khi cha bị thương, Thư Thanh Viện thu vào càng ngày càng ít, hiện tại trong viện chi ra đều là dựa vào ngân lượng cha trước kia tích cóp, cho nên hắn đã sớm nghĩ tới tiếp một ít nhiệm vụ kiếm bạc nuôi gia đình, nhưng cha vẫn luôn không cho phép đi làm thêm.
*

Ô Hi đô đô miệng: “Ta cũng muốn đi.”
*
Nàng cũng muốn gánh một ít gánh nặng trong nhà.
Ô Nhược hỏi: “Ngũ ca có thể nói nhiệm vụ là gì hay không?”
*
“Cái này……” Ô Ngọc than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ biết là muốn bắt giữ một con đại yêu quái, còn cái khác thì không rõ ràng lắm.

Bởi vì khoảng thời gian trước ta bị thương, hiện tại lại sắp đến đến thời gian rèn luyện, cho nên cha ta không cho ta tham dự, cũng không nói cho ta biết.”
*
Ô Nhược nghe được ba chữ ‘đại yêu quái’, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng đã đoán được tứ thúc là từ đâu nhận được nhiệm vụ.
Cậu ý vị thâm trường nói: “Phải không?”
*
Ô Ngọc có loại cảm giác bị nhìn thấu, tức khắc chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Ô Nhược.

Nhưng mà, tên phế vật lại vô dụng này không thể nào biết được suy nghĩ của hắn, lúc này mới trấn định lại: “Ta sẽ đề nghị tứ ca tham dự nhiệm vụ này, nguyên nhân chủ yếu là nghĩ tứ ca sắp ra cửa rèn luyện, trong lòng lại không bỏ xuống được chuyện trong nhà, nhưng nếu có được bạc của nhiệm vụ, tình huống liền khác, không chỉ giảm bớt gánh nặng cho tam thúc phụ, chuyện tứ ca băn khoăn cũng ít đi.”
*
Ô Trúc nói: “Chính là, tứ thúc bọn họ sẽ đồng ý cho ta đi sao?”
*
“Ta sẽ thuyết phục tứ thúc bọn họ.”
*
Ô Hi cười nói: “Ngũ ca, ngươi thật tốt.”
Ô Trúc cũng vẻ mặt cảm kích nhìn Ô Ngọc.
Ô Nhược: “……”
*
Hai người không biết nhìn người này, ngu ngốc.

Ô Ngọc thấy Ô Nhược nhìn chằm chằm vào mình, vội đổi đề tài nói: “Tứ ca, Tiểu Hi, ngọc bội trên eo hai người các ngươi thật xinh đẹp, hẳn là pháp khí đi?”
*
Ô Hi hưng phấn gật gật đầu: “Là Nhị ca tặng cho ta, ta thực thích.”
*
Ô Nhược: “Cái này còn phảicảm ơn Nhị bá, nếu không phải Nhị bá cho chúng ta mượn nguyên liệu cũng không thể làm ra pháp khí xinh đẹp như vậy.”
..
Ô Ngọc: “……”
Hắn như thế nào cảm thấy hôm nay tên mập chết tiệt này không giống ngày thường, lời nói luôn có vài phần làm người nghe không hiểu ý vị ở bên trong, chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều?

*
Ô Trúc thấy người rời đi từ đường người khá nhiều, mở miệng nói: “Chúng ta cũng nên về đi.”
*
Ô Hi đã sớm muốn rời đi nơi này, vội vàng đáp ứng.
Ô Ngọc cười nói: “Các ngươi đi trước, ta chờ ca ca ta cùng nhau rời đi.”
*
“Vậy được, chúng ta muốn đưa Tiểu Nhược trở về, không đợi các ngươi.”
*
Ô Ngọc nhìn theo bọn họ rời đi.
“Tiểu Ngọc, ngươi vì sao lại muốn Ô Trúc tham gia nhiệm vụ lần này.” Vẫn luôn tránh ở sau cửa nghe lén Ô An Dịch vẻ mặt không cao hứng từ trong đại sảnh đi ra, phía sau hắn còn đi theo Ô Bách, Ô Thế, cùng với đại nhi tử của Ô Tiền Đồng Ô Tiếu.
*
Ô Thế cả giận nói: “Ngũ ca, ngươi làm như vậy, quả thực là rõ ràng cho bọn họ Thư Thanh Viện kiếm lấy bốn vạn lượng bạc.”
*
Ô Ngọc cười lạnh một tiếng: “Các ngươi trong mắt cũng chỉ nhìn đến bốn vạn lượng bạc sao? Nếu ta nói bốn vạn lượng bạc có thể mua cái mạng của Ô Trúc, các ngươi có thấy đáng giá hay không?”
*
Ô An Dịch biểu tình rùng mình: “Tiểu Ngọc, ý ngươi là……”
*
“Không ai có thể bảo đảm trong lúc bắt giữ đại yêu quái sẽ phát sinh chuyện gì.”
*
Ô Thế lập tức hiểu ý của hắn, ha ha cười: “Đúng vậy, có người chết ở trong tay đại yêu quái chính là chuyện thường, chúng ta đến lúc đó chỉ cần……”
*
“Tiểu Thế, trong lòng rõ ràng là được.” Ô Ngọc ngăn lại lời hắn nói.
Ô Tiếu trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn cổng lớn của từ đường: “Nếu thật là như vậy, thiếu bốn vạn lượng bạc cũng đáng, xem bọn họ còn dám đắc ý nữa không, còn dám mang theo pháp khí dùng nguyên liệu của chúng ta làm ra khoe khắp nơi không.”
*
Vốn dĩ cha hắn đã nói, chờ hắn thành thân, liền đem Khiếu Vẫn Sa cho hắn làm cực phẩm pháp khí, lại không nghĩ bị tam thúc mượn, suy nghĩ lại liền cảm thấy tức, hiện tại thế nhưng còn mang theo khắp nơi loạn dạo, thật sự đáng chết.
*
Ô Bách trừng lớn đôi mắt nhìn bọn họ: “Các ngươi.… Các ngươi các ngươi không phải muốn……”
*
Trời a.
Các ca ca của hắn vậy mà lại muốn giết chết một ca ca khác của hắn.
Ô Ngọc ngón trỏ đặt ở giữa đôi môi, suỵt một tiếng: “Tiểu Bách, chuyện này không thể nói ra ngoài nga.”
Ô Bách: “……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui