Edit: Trà Chanh; Beta: Leslie
Ô Nhược xoay lưng qua, nội tâm xoắn thành cái bánh chẻo. Y cảm thấy lúc nãy mình thật sự điên rồi nên mới chạm vào mặt của Hắc Tuyên Dực rồi lại không biết liệu hắn có giận mình hay không.
Chờ nửa nén nhang mà vẫn không thấy Hắc Tuyên Dực khởi binh vấn tội, trong lòng Ô Nhược len lén thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, điều khiến hắn hiếu kỳ là tại sao Hắc Tuyên Dực lại phải đeo lớp da giả đó. Là bởi vì sợ kẻ thù nhận ra hắn hay là không muốn để người khác phát hiện ra thân phận thật sự của hắn? Hay là do khuôn mặt quá đẹp không muốn để người khác nhìn chằm chằm nên mới mang da giả? Dù sao mọi việc cũng đều có nguyên nhân của nó.
Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không ra kết quả, Ô Nhược nuồn bực ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, vừa tới giờ Mão, Hắc Tuyên Dực đã thức dậy mặc quần áo.
Ô Nhược vẫn chưa tỉnh mộng mơ mơ hồ hồ cảm thấy người bên cạnh thức dậy rời giường liền mơ màng hỏi: “Giờ là giờ gì rồi?”
“Giờ Mão” Hắc Tuyên Dực vừa mặc quần áo vừa trả lời.
Ô Nhược lại chợp mắt thêm một lúc nữa. Chờ người ra khỏi phòng, lúc này y mới gọi Thi Nguyên tiến vào hầu hạ mình rửa mặt và thay y phục. Sau đó, y đến tiền viện dùng điểm tâm cùng Hắc Tuyên Dực.
Vừa bước ra cửa, Ô Nhược liền thấy Nỗ Mộc vận quần áo độc đáo hoa lệ của Vu tộc đang ngồi trước bàn ăn, quần áo trên người hắn có đồ án phức tạp tinh xảo, trên đầu còn đội một chiếc mũ bạc lớn khắc hình thú, trên mặt còn hóa trang nhẹ nhàng. Bộ dáng như đang chuẩn bị dự đại lễ long trọng của Nỗ Mộc làm cho Ô Nhược nhìn đến sũng sờ.
“Sư phụ, người mặc đồ này để làm gì?”
Nỗ Mộc cười nói: “Ngày kia là đông chí, tập tục của Vu tộc bọn ta không giống với tập tục bái tế của người Cao Lăng thành các ngươi. Vì không để bái tế trùng ngày với nhau nên ta định tiến hành sớm hai ngày”
Ô Nhược hỏi: “Vậy người định lập tế đàn ở đâu?”
“Cách đây mấy ngày, ta đã bố trí tế đàn ở Đại viện, chờ lát nữa các ngươi có thể đến xem ta bái tế. Cũng không còn sớm nữa, Hắc Tín, bưng điểm tâm sáng nay ta mới làm lên đây”
Nỗ Mộc phân phó Hắc Tín một tiếng.
Hắc Tín mang vẻ mặt kì quái ra khỏi Đại Viện. Không lâu sau đó, hắn và hai thi bộc bưng hộp đựng thức ăn vào và bày từng đĩa thức ăn trong hộp ra.
Trông thấy đủ loại sâu nằm trên đĩa, Ô Nhược trợn mắtlên: “Những con sâu này là điểm tâm?”
Nhìn đám sâu co rúm trên đĩa, đuôi mắt Hắc Tuyên Dực giật giật mấy cái.
Nỗ Mộc giải thích: “Mỗi đợt lễ đông chí, tộc nhân chúng ta đều ăn món này”
Ô Nhược: “…”
Y có thể không ăn không?
Dường như nghe được tiếng lòng của hắn, Nỗ Mộc liền đáp: “ Tiểu Nhược, trong người con đang có cổ trùng nên không ăn cái này được”
Ô Nhược liền biểu lộ nụ cười trên sự đau khổ của người khác: “Vậy sao? Tiếc quá. Tuyên Dực, huynh phải thay ta ăn nhiều một chút nha”
“…” Hắc Tuyên Dực không nhìn ra trên mặt phu nhân mình có điểm nào thể hiện sự tiếc nuối cả.
“Những con sâu này đều là đồ bổ. Tuyên Dực, huynh gầy quá rồi, eo huynh còn không bằng một eo của ta. Cho nên huynh mới là người cần bồi bổ nhiều nhất” Ô Nhược cầm vá múc một bát canh cho Hắc Tuyên Dực: “Huynh cứ từ từ mà ăn. Nếu ăn không hết thì bữa tối lại ăn tiếp”
Lặng lẽ liếc nhìn thắt lưng của Ô Nhược, Hắc Tín thầm nói trong lòng: “Nếu eo của chủ nhân to bằng một nửa của ngài thì cái gì mới được gọi là mập đây?”
Hắc Tuyên Dực: “…”
Nỗ Mộc gật đầu: “Đừng chỉ nhìn bề ngoài của những món ăn này, thực ra mùi vị của nó cũng không tệ đâu. Hắc tiểu tử, ngươi nếm thử đi, mùi vị đảm bảo khiến ngươi thỏa mãn”
Hắc Tuyên Dực nhìn đám sâu còn đang động đậy. Dù cho mùi vị của nó có ngon đi chăng nữa thì cũng không có cách nào bỏ vào miệng nổi. Bị hai đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm, hắn không có cách nào từ chối ý tốt của bọn họ đến nỗi lông mày cũng vặn vẹo: “ Chờ bái tế xong ta sẽ ăn”
Ô Nhược nở nụ cười và gặm gặm bánh bao hạ nhân mới dâng lên.
Nỗ Mộc biết người bình thường rất khó tiếp thu loại đồ ăn này nên cũng không miễn cưỡng Hắc Tuyên Dực. Hắn dùng điểm tâm xong liền dẫn người đi đến nơi cử hành bái tế.
Mười nam nhân hóa trang y hệt Nỗ Mộc đang đứng xung quanh cây đuốc lớn trên tế đàn đã được hắn dựng sẵn từ trước. Bọn họ người vỗ trống bên hông kẻ vây quanh tế đàn nhảy điệu mua cầu khấn. Lục lạc trên người bọn họ phát ra âm thanh “linh linh” thanh thúy êm tai theo những điệu múa kia.
Nỗ Mộc đứng trên tế đàn cất lên lời chúc phúc bằng ngôn ngữ Vu tộc. Giọng nới của hắn hòa trong tiếng trống vàng vang giống như vị thần xa xưa hiển linh. không khí vô cùng nghiêm trang.
Hắc Tuyên Dực và Ô Nhược đứng ở đại sảnh quan sát buổi tế lễ của nhóm người Nỗ Mộc. Y nhỏ giọng nói: “Trước đây, khi người Ô gia bái tế đầu có thần hiển linh, không biết bái tế của vu tộc sẽ như thế nào?”
Đời trước, mặc dù biết Nỗ Mộc là người Vu tộc nhưng y chưa từng thấy Nỗ Mộc làm lễ bái tế.
Hắc Tuyên Dực nhìn xung quanh rồi nói: “Sẽ có sâu bò đến đây”
“Hả?” Ô Nhược sững sờ. Y chợt nhìn xung quanh và phát hiện từng đàn sâu lúc nha lúc nhúc từ bốn phương tám hướng bò về phía tế đàn. Ô Nhược cảm thấy nổi hết cả da gà. Nếu không phải vì bản thân quá mập không nhảy lên được thì y đã trèo lên người Hắc Tuyên Dực từ lâu để tránh né đám sâu đang bò dưới chân mình.
Bên ngoài Hắc phủ không ngừng có tiếng hét chói tai. Đột nhiên có nhiều sâu xuất hiện như vậy đều khiến mọi người sợ hãi một phen.
Không lâu sau, người của Ô gia phụ trách giữ gìn trị an ở Cao Lăng thành cũng tìm tới dò hỏi tình huống. Sau khi biết được có người đang cử hành bái tế và thấy sâu chỉ bò tới chiếc bình lớn đã được chuẩn bị trên tế đàn, bọn họ mới không ngăn lại buổi tế lễ của nhóm người Nỗ Mộc.
Người Ô gia trước khi đi còn cảnh cáo bọn họ: “Ngày kia là ngày Ô gia tổ chức bái tế, lúc đó các người đừng nhiễu loạn như hôm nay nữa”
Nghe vậy, Ô Nhược lại nhớ đến cảnh tượng Ô gia bái tế ở kiếp trước. Trong đầu đột nhiên có suy nghĩ, y kéo kéo tay áo Hắc Tuyên Dực: “Ngày kia Ô gia cũng lập đàn bái tế, hay là chúng ta đi xem có được không?”
Hắc Tuyên Dực liếc mắt nhìn phía xa rồi lại quay đầu tặng Ô Nhược một cái liếc mắt.
Ô Nhược sốt ruột hỏi: “Sao vậy? Huynh thấy thế nào?”
Hắc Tín ho nhẹ một cái, tốt bụng nhắc nhở: “Phu nhân, lễ bái tế tổ chức trên ngọn núi cao nhất bên ngoài thành Cao Lăng”
Ý của hắn chính là thân thể của Ô Nhược căn bản không thể đi nổi lên đó. Dù cho có người đỡ y đi nữa thì trong thời tiết gió tuyết này cũng rất khó để lên núi.
Ô Nhược hiểu được ý đồ trong lời nói của Hắc Tín nhưng lại không thể không đi.
Nội tâm xoắn quýt một chút, y mặt dày sấn tới nịnh hót Hắc Tuyên Dực: “Tuyên Dực, huynh lợi hại như vậy nhất định sẽ có biện pháp dẫn ta lên núi, đúng không?”
Thấy phu nhân tin tưởng chủ nhân nhà bọn họ như vậy, Hắc Tín khẽ cười và không nói thêm gì nữa.
Được phu nhân nhà mình khen ngợi, dù Hắc Tuyên Dực không muốn cũng phải ráng làm cho được: “Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa“
Ô Nhược vui vẻ nở nụ cười, tầm mắt lại hướng về phía nhóm người Nỗ Mộc đang cử hành bái tế, trong lòng cũng chẳng còn tâm tư xem tiếp nữa.
Y cảm thấy mình cứ dựa dẫm vào Hắc Tuyên Dực như vậy thật không ổn. Nhỡ một ngày hắn cũng đối xử với mình như Nguyễn Trì Thanh thì y phải làm sao? Tốt nhất vẫn nên nhanh chóng khôi phục linh lực mới có thể tự bảo vệ bản thân.
Sau khi bái tế xong, Nỗ Mộc mang đám sâu bọn họ bắt được đi luyện chế thành thuốc.
Sáng ngày đông chí, trời còn tờ mờ tối, Ô Nhược đã bị Hắc Tuyên Dực lôi dậy từ trong ổ chăn ấm áp, cả người y bị bao từng lớp từng lớp áo như một chiếc bánh chưng, cuối cùng Hắc Tuyên Dực còn khoác thêm một lớp áp choàng thật dày bên ngoài cho phu nhân mình rồi mới ra đại sảnh ăn điểm tâm. Sau đó, hai người cùng nhau lên xe ngựa rời khỏi thành.
Xe ngựa rời khỏi Cao Lăng Thành năm dặm liền dừng lại.
Ô Nhược nhíu lông mày: “Tại sao phải dừng lại?”
Hắc Tuyên Dực lười biếng liếc hắn một cái.
Bỗng nhiên, Ô Nhược cảm thấy xe ngựa đang bay lên, tiếp đó lại cảm thấy xe ngựa chuyển động, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn hoàn toàn không nghe thấy tiếng móng ngựa.
Không lâu sau đó, Hắc Can ở bên ngoài nói: “ Chủ nhân, chúng ta đến rồi”
Ô Nhược lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đến rồi? Đến đâu? Chân núi Tương Bồ Tự?”
Hắc Can vén rèm lên. Ô Nhược từ xe ngựa đi ra và nhìn thấy trên cửa có một tấm bảng ghi ba chữ lớn Tương Bồ Tự. Điều này chứng minh rằng bọn họ đến nơi.
Ô Nhược hiếu kỳ hỏi: “Sao chúng ta có thể đến nhanh như vậy?”
Hắc Can không hề trả lời y.
Lúc Ô Nhược đang suy tư xem Hắc Tuyên Dực đã dùng biện phái quỷ quái gì để đưa bọn họ lên núi thì hòa thượng đón khách của Tương Bồ Tự tiến tới chào hỏi: “Hoan nghênh thí chủ đến Tương Bồ Tự”
Ô Nhược hỏi: “ Người Ô gia tới rồi sao?”
Hòa thượng đón khách trả lời: “Nhóm thí chủ Ô gia mới đi qua giữa sườn núi thôi, chắc còn khoảng hai nén hương nữa mới có thể lên đến đỉnh núi”
Bị gió thổi lạnh buốt lỗ tai, Ô Nhược kéo kéo áo choàng: “Vậy chúng ta đi xung quanh xem một chút”
“Được” Sau khi hòa thượng đón khách rời đi, dân chúng đến xem Ô gia bái tế lần lượt kéo nhau lên núi. Ngôi chùa rộng lớn nhanh chóng chật ních người, đây là ngày Tương Bồ Tự náo nhiệt nhất từ lúc đổ tuyết đến nay.
Dân chúng đầu tiên vào chùa dâng hương, sau đó lại đi ra ngoài chờ người Ô gia tới.
Không lâu sau đó, Ô Bặc Phương dẫn đầu nhóm người Ô gia ùn ùn đi lên Tương Bồ Tự. Lúc này, mọi người đều dừng lại và nghênh tiếp hắn.
Thấy cha mẹ và huynh muội mình đi đằng xa, Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực vội vàng đi qua: “Cha, nương, đại ca, tiểu Hi”
Ô Tiền Thanh kinh ngạc nói “Tiểu Nhược, con và Tuyên Dực cũng đến à?”
“Tuyên Dực chưa từng xem người Ô gia bái tế nên con dẫn huynh ấy đến đây”
Ô Hi hiếu kì hỏi “Nhị ca, làm sao ca có thể leo lên được đến đây?”
Khi leo được lên tới nơi, bản thân Ô Hi cũng đã mệt chết đi rồi, vậy thì vì sao mà Nhị ca của nàng lại có sức để lên được đỉnh núi này?
Ô Nhược cười cười thần bí: “Không nói cho muội biết”
“Nhị ca thật xấu quá đi”
Liếc mắt về hướng đám người Ô gia đang đi phía trước, Ô Tiền Thanh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhược, con tìm được người luyện pháp khí chưa?”
Khẽ nhìn qua Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược gật gật đàu: “Con tìm được rồi”
“Vậy on định bắt đầu luyện pháp khí vào lúc nào?”
Ô Nhược híp mắt: “Cần phải chờ một chút”
Hiện giờ, y vẫn chưa thể sử dụng những vật liệu đó.
“Ừ, con tự mình định đoạt là được rồi, ta sẽ không hỏi chuyện này nữa”
Ô Tiền Thanh lại đi cùng với phu nhân và Ô trúc, Ô Hi vào bên trong chùa, đứng vào vị trí dừng lại lúc nãy.
Ô Nhược được coi như là người đã gả đi rồi, dù tham gia hay không cũng chẳng đáng kể nên chỉ cùng Hắc Tuyên Dực đứng một bên để xem.
Người Ô gia bái tế không cần phải nhảy múa như Vu tộc của Nỗ Mộc nhưng quá trình diễn ra lại dài đằng đẵng.
Thân là tộc trưởng, đầu tiên, Ô Bặc Phương phải cúi chào thần linh trong chùa rồi mới bước trên tế đàn đọc một bài tế văn dài dòng. Tiếp theo đó, hắn và đám con cháu Ô gia cúi chào thần linh bốn phương rồi lại tiếp tục đọc văn tế cầu phúc.
Trong lúc hắn đọc tế văn, tất cả mọi người đều không hề lên tiếng. Cộng thêm đoàn người đang vây xem cũng đồng loạt im lặng nên bầu không khí trở nên vô cùng trang trọng.
Cuối cùng, Ô Bặc Phương triệu hồi thần linh và hỏi tình huống năm nay liệu có được an khang hay không.
Đây là một phân đoạn rất quan trọng, mọi người đều nín thở chờ đợi. Người bình thường dĩ nhiên sẽ không cảm giác được sự tồn tại của thần linh mà ngay cả Ô Bặc Phương là người triệu hồi cũng chỉ có thể mơ hồ nhận thấy thần linh xuất hiện.
Sau khi cung kính hỏi, Ô Bặc Phương cắm ba nén hương vào trong lò. Nhìn ba nén hương đỏ rực, gương mặt nghiêm túc của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Đột nhiên “bụp” một tiếng, ba nén hương bị gãy ngang cùng một lúc.
Gương mặt mọi người đều biến sắc trong nháy mắt.
—– Hết chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...