Phế Thê Trùng Sinh

Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ

Những ngày sau đó, Ô Nhược nếu không ngâm thuốc thì đều đi theo Nỗ Mộc học tập y thuật và cổ thuật mà đời trước y chưa học hết. Trong khi đó, Hắc Tuyên Dực ngồi bên cạnh Ô Nhược vừa nhìn hai người thảo luận vừa đọc sách, tĩnh toạ tu luyện hoặc chơi cờ với Hắc Can. Sinh hoạt mỗi ngày của bọn họ đều trôi qua vô cùng yên ả.

Có đôi lúc, Ô Nhược chỉ hy vọng thời gian sẽ dừng lại giờ phút này. Nhưng dĩ nhiên điều đó là không thể, thời gian lại trôi qua vô cùng nhanh chóng. Chớp mắt, ngày thành thân của Ô Đại và Ô Tiểu cũng qua, Ô Tiền Thanh cũng đã ngâm thuốc được hơn mười ngày. Hiện tại chính là lúc Ô Nhược trở về Ô gia để thăm cha mẹ mình.

Khi đi tới Ô gia, từ xe ngựa bước xuống nhìn thấy hai chữ Ô Phủ vô cùng to lớn trước cửa đại môn, trong lòng Ô Nhược cảm thấy vô cùng trào phúng. Đời trước, Ô Nhược cho rằng Ô gia chính là nơi che chở mình, là mái ấm đầy hạnh phúc. Thế nhưng, hiện giờ, bản thân y lại thích Hắc phủ hơn bởi chỉ có nơi đó mới làm cho y thấy an tâm.

Lấy lại tinh thần, Ô Nhược đi vào Ô phủ. Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa cũng dừng lại đỗ phía sau xe ngựa của y, và rồi Ô Nhược thấy con của Nhị bá y là huynh đệ Ô An Dịch và Ô Ngọc từ trên xe bước xuống.

Mặt mũi Ô Ngọc tái nhợt, cả người đứng loạng choạng suýt ngất mấy lần. Thấy vậy,  người hầu đang đi bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.

"Tiểu Ngọc, đệ có sao không?" Ô An Dịch quan tâm hỏi hắn.


Ô Ngọc suy yếu lắc đầu: "Ca, ta không có việc gì đâu"

"Ta nghĩ đệ đừng nên đến chỗ của Lý đại nhân nữa. Bây giờ đệ hãy tĩnh dưỡng một thời gian để chuẩn bị cho đợt rèn luyện sang năm. Thời gian này, đệ tuyệt đối không được mắc sai lầm để tránh việc không qua được đợt khảo hạch, không được ra ngoài rèn luyện"

Ô Ngọc nhíu mày: "Nhưng mà ta lo cho phía đại ca thiếu một người sẽ..."

Ô An Dịch thở nhẹ một tiếng: "Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết. Nhưng mà đến lúc đó, ta sẽ tìm người khác thay vào. Cùng lắm thì ta chia đều ngân lượng cho bọn họ"

Nghe đến đó, Ô Nhược đã có thể đoán được công việc bọn họ đang làm là gì.

Đời trước, y thường nghe người khác nói Ô An Dịch và Ô Ngọc thường xuyên giúp phú thương, quý tộc làm không ít chuyện thương thiên hại lí. Bọn họ nếu không phải giúp những kẻ kia bắt quỷ hồn thì cũng là thao túng ác quỷ hại người. Cũng nhờ vậy mà huynh đệ họ kiếm được không ít ngân lượng.

Có điều vào lúc đó, khi nghe được những chuyện này, Ô Nhược lại cho rằng đây chỉ là lời đồn vô căn cứ. Y không tin nhóm người Ô Ngọc sẽ làm chuyện thiếu đạo đức này. Nhưng hiện tại, đời này y sẽ không ngây thơ tin những tên đó thật sự làm việc thiện ra tay giúp người tróc quỷ trừ yêu.

Ô Nhược cười cười chào hỏi Ô An Dịch và Ô Ngọc: "Nhị ca, Ngũ Ca, hai người đi đâu về thế?"

Trông thấy Ô Nhược, Ô An Dịch thản nhiên đáp: "Không đi đâu cả"

Ô Ngọc ôn hòa cười: "Tiểu Nhược, hôm nay đệ lại về thăm Tam thúc và Tam thẩm à?"

"Vâng, đúng vậy"


Ô An Dịch vốn dĩ không muốn nói nhiều với Ô Nhược nên hạ giọng nói: "Tiểu Ngọc, thân thể đệ không thoải mái, bớt nói một chút"

Ô Ngọc cười xin lỗi Ô Nhược: "Tiểu Nhược, thật ngại quá, hiện giờ thân thể của ta không được thoải mái cho lắm nên ta về trước nghỉ ngơi đây"

"Vâng, Ngũ Ca về nghỉ ngơi cho khỏe"

Sau khi bọn họ rời khỏi, Ô Nhược thu lại toàn bộ ý cười.

Y không tin người Ô gia không biết việc bọn họ đang làm là gì, hay nói đúng hơn là những người khác cũng sẽ thông đồng với hai huynh đệ Ô An Dịch để làm những chuyện này. Có điều, người của Thư Thanh Viện lại hoàn toàn không hay không biết gì cả.

Đi vào ô phủ, Ô Nhược đang định đi tới Thư Thanh Viện thì thấy Ô Tiền Thanh khoác áo choàng ra cổng.

"Cha, người có việc ra ngoài à?"

"Ừm, ông cố của con gọi ta đến chỗ của người" Ô Tiền Thanh nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Từ lúc con thành thân đến giờ vẫn chưa trở về thăm ông cố và những người khác. Làm thế thật không đúng lễ nghĩa. Bây giờ, con vào trong chuẩn bị lễ vật để theo ta bái kiến người, tránh cho những người kẻ khác đặt điều nói xấu con"


Ô Nhược nghi hoặc: "Nhưng mà lúc đi con cũng không chuẩn bị lễ vật"

Ô Tiền Thanh híp mắt: "Con cứ chọn một vài món từ những lễ vật hôm trước Tuyên Dực đưa qua là được rồi"

Nghe Ô Tiền Thanh nói lấy lễ vật hôm trước Hắc Tuyên Dực đưa đến để biếu cho cho Ô Bặc Phương, Ô Nhược lập tức đoán được mục đích Ô Bặc Phương gọi mình đến hôm nay là gì.

Nếu Ô Nhược đoán không lầm thì những kẻ đó chắc chắn đang để mắt đến những lễ vật quý báu mà Hắc Tuyên Dực đã chuyển qua đây.

Hừ!

Thật là những kẻ mặt dày vô sỉ. Bọn chúng không những lấy trộm sính lễ của mình mà còn muốn lấy cả lễ vật của của phu quân mình.

----- Hết chương 33 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui