Edit + beta: Iris
"Đại thủ lĩnh Cựu tộc, Hắc Đồ tới." Hắc Tuyển Dực nheo mắt lại, bắn ra ánh mắt còn lạnh băng hơn cả hàn tuyết, ngay cả độ ấm của ngữ khí cũng hạ thấp xuống vài phần.
Ô Nhược hỏi: "Phụ thân của Tuyển Hành?"
"Ừm." Hắc Tuyển Dực nói với y: "Người đi đầu tiên, cưỡi yêu thú màu đen chính là Hắc Đồ, người đi theo phía dưới bên trái hắn là tả hộ pháp Hắc Ân, cũng chính là phụ thân của Tu Quân, phía dưới bên phải chính là hữu hộ pháp Hắc Ban, đi theo phía sau bọn họ chính là nhi nữ của Hắc Đồ, sau nữa chính là các trưởng lão cùng các chi thứ Cựu tộc khác ......"
Ô Nhược vừa nghe hắn giới thiệu vừa đánh giá Hắc Đồ, lông mi cùng mắt có mấy tương tự với Tuyển Hành, dáng người vô cùng cường tráng chắc nịch, trên người mặc quần áo màu đen da thú, cả người toát ra lệ khí, đôi mắt lộ ra ánh sáng khát máu, đối mặt với địch nhân xông tới, là một nhát đao chém thẳng, cực kỳ dứt khoát lưu loát gϊếŧ người, đồng thời cố ý hất máu thịt của địch nhân lên trên người những người khác, cũng không quan tâm sử dụng Huyết Bạo Phá có làm nổ tung cả người của chính mình hay không, hết sức tàn nhẫn.
Ngửi thấy mùi máu tươi càng nhiều, ý cười trên mặt hắn liền càng sâu, coi mạng người như cỏ dại thấp hèn.
Hai đại hộ pháp của hắn cũng hung tàn giống hắn, mà nhi nữ phía sau, ngoại trừ Hắc Tuyển Hành, những người khác cũng giống kẻ điên tùy ý cuồng sát, không coi mạng người ra gì.
Hắc Tuyển Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứng Ô Nhược đang đứng trên dàn tế, y cùng Hắc Tuyển Dực đứng ở bên nhau đăng đối như thế, một người tuấn mỹ, một người diễm lệ, trên người mặc hoa bào giống nhau, trông giống như là một đôi thần tiên quyến lữ, làm người ta không nỡ chia rẽ bọn họ.
Ô Nhược đối diện với ánh mắt hắn, mím môi, thầm nghĩ, hai người trước sau gì cũng sẽ phải đối đầu với nhau.
Hắc Tuyển Dực thấy bọn họ vọt lại đây, nhảy dựng lên, như một con hùng ưng màu tím bay lên không trung, hung mãnh mà hướng về phía Hắc Đồ.
Các hậu duệ hoàng thất khác cũng nhảy dựng lên, nhằm về phía đám Cựu tộc, chiến trường trở nên vô cùng căng thẳng.
Ô Nhược không hề sốt ruột hành động, đầu tiên là quan sát Hắc Tuyển Dực bọn họ loại bỏ máu dính trên người như thế nào rồi mới hành động.
Đế Hậu nhìn thấy Ô Nhược chuẩn bị ra tay, vội vàng lên tiếng: "Tiểu Nhược, ngươi phải cẩn thận."
Mọi người đều hiểu rõ, Cựu tộc ngoài muốn phá hư bọn họ hiến tế ra, còn muốn gϊếŧ Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực, để ngăn cản hai người bọn họ giải trừ nguyền rủa, nhưng năng lực của Hắc Tuyển Dực mạnh, muốn gϊếŧ hắn cũng không phải là một việc dễ dàng, người Cựu tộc nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang Ô Nhược.
"Ừm." Ô Nhược bay qua đó dùng ra Quỷ Nắm với đám Cựu tộc, nháy mắt, có một bộ phận Cựu tộc bị cố định thân thể, đám hoàng thất nhân cơ hội gϊếŧ chết bọn họ, có một bộ phận Cựu tộc chỉ bị cố định trong chớp mắt, nhưng mà, cũng đã đủ làm cho người khác đợi khi khôi phục được tự do trở nên vô cùng chật vật.
Hắc Đồ đỏ bừng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ô Nhược, có người này ở đây, Cựu tộc bọn họ tất sẽ bị áp một bậc.
Những người Cựu tộc khác cũng ý thức được điểm này, không hẹn mà cùng nhằm về phía Ô Nhược.
Người hoàng thất vội vàng tiến lên, đem Ô Nhược bảo hộ ở sau người.
Thâm Tụng nhìn thấy người Cựu tộc bị cố định thân thể đều bị gϊếŧ chết, trong lòng còn sợ hãi mà thở ra, thầm nghĩ, người Bí Ẩn tộc quả nhiên rất lợi hại.
Ô Nhược tay phải lấy kiếm, tay trái lấy ra một cái chuông vàng, vừa sử dụng Thần Khống bí thuật khống chế ý thức của Cựu tộc, vừa lay động chuông vàng, dựa vào thanh âm chuông vàng phát ra công kích Cựu tộc, một tay kia huy kiếm chặn lại công kích của người khác.
Hắc Đồ nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người trong tộc bị Ô Nhược khống chế mà phản chiến quân mình, giận tím mặt mà chỉ Ô Nhược: "Gϊếŧ y, gϊếŧ chết y cho bổn tọa."
Hắc Tuyển Hành châm chọc mà cong lên khóe môi, rất nhiều năm chưa từng thấy phụ thân hắn giận dữ như vậy, hiện nay lại bởi vì một tên tiểu bối dùng ra hai chiêu bí thuật liền trở nên giận dữ như thế, đúng là khó gặp.
Tất cả đám Cựu tộc đều công kích về phía Ô Nhược.
Ô Nhược nhanh chóng lui về phía sau, đột nhiên, một tên bạch y nhân đeo mặt nạ xuất hiện từ phía sau, đồng thời, sử dụng bí thuật cố định thân thể của Ô Nhược cùng mọi người, công kích về phía Ô Nhược.
"Tiểu Nhược, cẩn thận."
"Đại tẩu, cẩn thận."
Người hoàng thất đều vội vàng hô lên.
Đáng tiếc Ô Nhược bị cố định không thể nhúc nhích, mọi người có muốn cứu cũng không kịp.
Vào giây phút bạch y nhân chuẩn bị đánh phải Ô Nhược, phịch một tiếng vang, một đạo kim quang đánh bay bạch y nhân trở về, ngay sau đó, Thủ Lao cầm pháp khí xuất hiện ở phía sau Ô Nhược: "Chủ tử, ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược nháy mắt khôi phục tự do, bằng tốc độ nhanh nhất xoay người toàn lực đánh chết bạch y nhân.
Y đầu tiên là dùng Quỷ Nắm bí thuật cố định bạch y nhân, sau đó dùng Ảo Thuật, Ngôn Linh cùng Thần Khống chi thuật hợp lực khống chế ý thức của bạch y nhân, lại dùng Phật Môn Thiên Thủ Ấn công kích đối phương.
Thiên Thủ Ấn có thể công kích một đám người trong một phạm vi lớn, mà bạch y nhân cho dù tốc độ có nhanh đến mức nào chăng nữa, cho dù đã sớm phòng bị Định Thân Thuật của Ô Nhược đi chăng nữa, cũng sẽ không thể dự đoán được Ô Nhược lại có thể đồng thời sử dụng Ảo Thuật, Ngôn Linh cùng Thần Khống, mà Ảo thuật cũng không hề thay đổi cảnh tượng, lúc trước nhìn thấy hình ảnh gì, hiện tại cũng nhìn thấy hình ảnh đó, nhưng mà, Ô Nhược mượn huyễn kính giấu đi bóng dáng của mình, hơn nữa Ngôn Linh cùng Thần Khống cũng sử dụng cùng nhau, hiệu quả càng cao, biểu tình của bạch y nhân hoảng hốt một chút, cho nên, bạch y nhân nhất thời không thể phản ứng, không phát hiện ra mình đã lâm vào trong ảo cảnh, cũng không nhìn thấy Ô Nhược sử dụng Thiên Thủ Ấn, chỉ cảm ứng được sóng linh lực thật lớn tới gần hắn, cuống quít né tránh, nhưng vẫn là bị đánh một chưởng thật mạnh, khi bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Ô Nhược thừa thắng đuổi theo, thừa dịp đối phương còn chưa nhận thức được mình đang ở trong ảo cảnh, liên tục tung ra vô số huyền thuật làm người trở tay không kịp công kích bạch y nhân.
Bạch y nhân cuống quýt né tránh liên tục, hết sức chật vật, tránh né đồng thời cũng uống thuốc trị thương, sau đó quan sát bốn phía, tuy nhiên, lại không tìm thấy Ô Nhược.
Cũng không lâu sau, hắn liền phát hiện mình nhất định là đang ở trong ảo cảnh, vội vàng phá bỏ ảo cảnh, Ô Nhược lập tức hiện ra ở trước mắt hắn.
Bạch y nhân gắt gao mà nhìn chằm chằm y: "Ngươi lợi hại hơn trước."
Ô Nhược cười lạnh: "Đây đều là do ngươi bức ta, cho nên, cái này còn phải cảm tạ ngươi, Thánh Tử."
Y đã sớm đoán được Thánh Tử sẽ lại lần nữa đánh lén, cho nên, lúc này y cố ý chờ Thánh Tử hiện thân, hơn nữa y đã sớm bảo Thủ Lao bảo vệ phía sau y, kể từ đó, y liền không còn gì lo lắng mà chuyên tâm đối phó Cựu tộc.
"À, không, ta không nên gọi ngươi Thánh Tử......" Ô Nhược lạnh lùng cong môi: "Ta hẳn là nên gọi Thiên Trầm, hoặc là......"
Thánh Tử nghe thấy tên Thiên Trầm, híp híp mắt.
"Hoặc là gọi ngươi Trọng Dung." Ô Nhược dứt lời, mặt nạ trên mặt Thiên Trầm chia làm hai nửa, rơi xuống, lộ ra dung mạo tuyệt thế như tiên giáng trần, đây là khi Thiên Trầm đang tránh né, không cẩn thận bị kiếm của Ô Nhược cắt qua mặt nạ.
"Trọng Dung?" Thâm Tụng đang vừa đánh nhau với người khác lại vừa phân tâm nhìn Ô Nhược bọn họ, vô cùng kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Hắc Tuyển Hành không có bất cứ biểu tình gì, dường như đã sớm đoán được Trọng Dung chính là Thánh Tử.
Hắc Đồ cất tiếng cười ha ha: "Cùng tộc tương tàn, tốt lắm, thật sự rất tốt."
Thiên Trầm không có bất cứ kinh hoảng gì, liếc nhìn Hắc Tuyển Hành đang đánh nhau với người, hỏi Ô Nhược: "Vì sao ngươi lại phát hiện thân phận của ta?"
Ô Nhược vừa cảnh giác tình hình bên người vừa nói: "Bởi vì mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều sẽ sinh ra một loại địch ý, cho nên, chúng ta đã điều tra ngươi, mà ngươi tựa như một người đột nhiên xuất hiện trên đời này, làm cho người ta không tra ra được chuyện của ngươi, dung mạo của ngươi xuất thần như vậy, mọi người không thể không biết ngươi, nhưng ngoài người Từ gia Cựu tộc ra, những người khác đều không biết sự tồn tại của ngươi, bởi vậy, ta liền đoán ngươi rất có khả năng đã sử dụng Thần Khống bí thuật với Từ gia, tiến hành tẩy não bọn họ, làm cho bọn họ tưởng rằng đã cứu ngươi, lại làm cho bọn họ cho rằng ngươi đã sống ở Từ gia nhiều năm, trên thực tế ngươi cũng vừa tới Tử Linh Quốc không lâu.
Còn nữa chính là lần đó chúng ta đi đến chợ nô ɭệ, Thâm Tụng nói ngươi đi cứu người, nhưng khi chúng ta đi tìm dựa theo phương hướng Thâm Tụng chỉ, thân là Thánh Tử ngươi lại đột nhiên xuất hiện đánh lén ta, điểm này không thể không làm người hoài nghi.
Còn có khi Từ Toàn Huỳnh đối phó ta, nàng làm những chuyện như vậy không có khả năng sẽ đi kể khắp nơi, nhưng ngươi lại biết rõ ràng, chứng tỏ ngươi vẫn luôn ẩn nấp ở bên người Từ Toàn Huỳnh.
Ta dựa vào các loại dấu hiệu trên, liền lớn mật mà phỏng đoán, Trọng Dung rất có khả năng chính là Thánh Tử Thiên Trầm, quả nhiên không sai."
Thiên Trầm lạnh lùng cười: "Đoán được thân phận của ta cũng tốt, về sau ta sẽ không bao giờ cần phải che giấu mình nữa."
Ô Nhược trầm giọng: "Ngươi với ta không thù không oán, ngươi lại một hai muốn gϊếŧ ta, sẽ không thật sự giống như lời ông ngoại ta nói, ngươi là bởi vì dự mộng mà muốn đẩy ta vào chỗ chết chứ?"
Thiên Trầm không phủ nhận: "Không sai, ta chính là bởi vì dự mộng mà muốn gϊếŧ ngươi."
Hai mắt Ô Nhược vừa lạnh băng vừa trầm: "Trong mộng của ngươi có phải mơ thấy ta gϊếŧ ngươi hay không."
"Đây là thứ nhất."
Ô Nhược nhíu chặt mày: "Ngươi còn mơ thấy cái gì?"
Sắc mặt Thiên Trầm độc ác: "Tỷ tỷ từ trước đến nay yêu thương ta cũng chết thảm ở trong tay ngươi."
Ô Nhược: "......"
Có một loại cảm giác hết sức oan uổng.
"Còn có......" Ngữ khí của Thiên Trầm lộ ra một tia thật đáng buồn: "Người ta thích cũng bị ngươi đoạt đi rồi."
Ô Nhược hơi hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực đang phân tâm nghe lén bọn họ nói chuyện nao nao: "Ta không quen biết hắn."
Ô Nhược: "......"
"Không phải ta nói ngươi." Thiên Trầm tức giận nói với Hắc Tuyển Dực: "Ngươi đừng tự mình đa tình."
Hắc Tuyển Dực: "......"
Không phải hắn, thì là ai?
Ở trong mộng của Thiên Trầm, chẳng lẽ người ở bên Ô Nhược không phải hắn?
Hắc Tuyển Dực nghĩ đến khả năng này, trong lòng đặc biệt thoải mái.
Hắc Tuyển Hành từng bị Thiên Trầm hôn môi gắt gao chau mày, người mà Thiên Trầm nói thích hẳn là chỉ hắn, nếu thật là như vậy, hắn khá tò mò Thiên Trầm rốt cuộc mơ thấy cái gì.
"Người ngươi thích là ai?" Ô Nhược nhanh chóng nghĩ lại những chuyện của cả đời trước lẫn đời này một lần, trừ Hắc Tuyển Dực, không có người nào nói thích y mà, trừ bỏ Ba Sắc, chẳng lẽ người Thiên Trầm thích là Ba Sắc?
Nghĩ đến có khả năng này, y cảm thấy một trận lạnh người, nhưng mà, nếu là Ba Sắc, Thiên Trầm hẳn là sẽ không nói đoạt mà là nói gϊếŧ.
Bỗng nhiên, Thiên Trầm dùng Bóng Dáng Lĩnh Vực bao phủ lấy Ô Nhược, Ô Nhược cũng vội vàng sử dụng Bóng Dáng Lĩnh Vực bao lấy lĩnh vực của đối phương, ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài.
"Người ta nói chính là Tuyển Hành." Thiên Trầm nói.
Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: "Tuyển Hành? Ngươi mơ thấy ta cùng Tuyển Hành ở bên nhau? Không thể nào."
Y lập tức phủ định khả năng này, đời trước của y căn bản không hề gặp qua Hắc Tuyển Hành, cho dù đời này đã gặp, cũng không có khả năng sẽ ở bên Hắc Tuyển Hành.
Thiên Trầm cười lạnh: "Ta có nói các ngươi ở bên nhau sao?"
"Nếu không ở bên nhau, vì sao nói ta đoạt người ngươi thích?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cảm giác thế giới đang tràn ngập ác ý, đang viết được nửa chừng thì cúp điện, phải dịch lại từ đầu.
Dịch lại vừa hết chương chưa kịp lưu thì truyenwk.com nó văng, nên nghỉ dịch 3 ngày -_-, có 1 chương dịch 3 lần muốn khùng luôn.
Đăng: 28/7/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...