Edit + beta: Iris
10 ngày sau, cuối cùng cửa hàng của Ô Nhược cũng khai trương.
Giờ Thìn, Lão Hắc đốt pháo trúc, kéo tấm vải đỏ che biển hiệu ngoài cửa xuống, tuyên bố khai trương nhất hào phố đến mọi người.
Người tới xem đều đi lên chúc mừng.
Ô Nhược cũng dẫn Ô Tiền Thanh và những người khác đến xem khai trương cửa hàng, thuận tiện để bọn họ biết vị trí của cửa hàng.
Ô Trúc hỏi: "Tiểu Nhược, không phải đệ nói tên cửa hàng là hiệu thuốc nhất hào sao? Sao bây giờ lại thành tiệm tạp hóa nhất hào rồi?"
Ô Nhược nhỏ giọng nói: "Đây là Đế Quân tự tay viết biển hiệu, ông ấy biết cửa hàng của đệ không chỉ bán mỗi dược, nên nói là hiệu thuốc nhất hào nghĩa quá hẹp rồi đổi thành tiệm tạp hóa nhất hào, nói là cái tên này sẽ thu hút người xem hơn, ca xem, phía cuối còn có tên húy và con dấu của Đế Quân."
Cậu vừa dứt lời liền có người chú ý thấy chữ và con dấu ở cuối biển hiệu.
"Các ngươi mau nhìn dòng chữ ở cuối biển hiệu, có phải là tên húy và con dấu của Đế Quân Tử Linh quốc không?"
"Gì, là con dấu của Đế Quân thật kìa."
"Quả nhiên tiệm tạp hóa nhất hào có chỗ dựa phía sau, còn được chính tay Đế Quân Tử Linh quốc đề biển hiệu."
"Nếu không có chỗ dựa thì làm sao mua được nhất hào phố chỉ trong vòng một đêm?"
Mọi người càng thêm tò mò về tiệm tạp hóa nhất hào, chen chúc nhau vào trong tiệm xem hàng.
Ô Hi líu lưỡi: "Đông thế."
Trong cửa hàng toàn người với người, muốn chen vào cũng không được, tuy rằng có nhiều người từ bên trong đi ra, nhưng sau đó lại có thêm cả đống người chen vào.
Thật ra hồi tháng trước, hầu hết những người ở đây đã bị động tác của lão bản làm cho chú ý, sáng nay định chờ khai trương thì vào xem một chút.
Nhưng bây giờ lại có thêm biển hiệu do chính tay Đế Quân Tử Linh quốc viết, càng khiến người khác tò mò bên trong bán cái gì, hơn nữa Lão Hắc có đầu óc kinh doanh, treo một cái bảng liệt kê danh sách hàng hóa mỗi tầng để thu hút sự chú ý, đối với mấy món đồ lạ lạ, mọi người đều muốn nhìn thử một cái.
Ô Tiền Thanh hơi mỉm cười: "Chỉ là không biết trong số đó, ai mới thật sự muốn mua đồ."
Ô Nhược nói: "Vào xem sẽ biết."
Bọn họ chờ một tốp người đi ra rồi lập tức chen vào đại đường lầu một, người mua thuốc đặc biệt đông, bởi vì ở biên thành có rất nhiều loại thuốc và giá cả thích hợp nên không cần phải đi các cửa hàng khác để mua, vì vậy những ai lười đi vòng vòng các hiệu thuốc khác thì có thể đến nhất hào phố mua thuốc, ở đây có tất cả mọi thứ thuốc.
Mấy người Ô Nhược chen mãi mới lên được lầu hai, cũng như lầu một, lầu hai rất đông người.
Lần đầu tiên mọi người thấy đan dược có vẽ phù văn nên rất tò mò, tất cả đều yên tĩnh nghe chưởng quầy giới thiệu: "Đây là viên đan dược cấp thấp, do được vẽ phù văn nên công dụng cũng giống đan dược trung cấp, nhưng giá cả vẫn rẻ đan dược trung cấp, nếu không tin thì mọi người có thể thử một viên trước.
Mọi người nghe hết đã, chỉ có người thật sự muốn mua đan dược mới được nếm thử, nếu phát hiện không có hiệu quả thì có thể không mua đan dược, thời gian nếm thử còn một ngày, nếu cảm thấy hiệu quả thì mong mọi người có thể quảng bá giúp cửa hàng."
Hắn nói xong, những người khá nhàn rỗi lập tức nói muốn nếm thử.
Sau khi nếm thử thấy hiệu quả thì mua đan dược mình cần, rồi lại đến lầu khác xem có thứ gì tốt.
Có một người mua thì sẽ có người thứ hai, dần dần ngày càng nhiều người mua, ba tiểu nhị lo không xuể.
Mấy người Ô Tiền Thanh và Ô Trúc líu lưỡi, chỉ vẽ thêm có cái phù văn mà đan dược đã bán đắt đến vậy.
Bọn họ đi vào tầng ba, vẫn đông đúc như hai tầng kia, mọi người chưa từng thấy linh phù Âm Dương sư, Vu sư, Tế sư và Ma tộc nên đều muốn mua thử vài tờ về xem.
Trong vòng một chén trà nhỏ đã bán được mấy trăm tờ linh phù, may là trước đó bọn Ô Tiền Thanh vẽ rất nhiều linh phù đưa cho Lão Hắc, nếu không e là không đủ bán.
Ô Hi cực kỳ hưng phấn: "Thế mà có nhiều người mua linh phù đến vậy."
Ô Nhược cười nói: "Nếu mua về dùng ổn, sau này sẽ càng có nhiều người mua."
"Nhiều hơn hôm nay nữa sao?"
"Đúng vậy, với lại số lượng mua cũng sẽ tăng."
Ô Hi bỗng nhiên cảm giác mình sắp phát tài rồi.
Ô Trúc nói: "Nếu sau này đều bán đắt được như hôm nay, quả thật kiếm được nhiều bạc hơn đi làm nhiệm vụ."
Quản Đồng cười nói: "Đồ quý hiếm mới vậy, nếu khắp nơi đều bán linh phù giống chúng ta vẽ thì sẽ không bán đắt như vậy được, cũng không thể bán giá cao được."
"Mẹ nói đúng." Ô Nhược đi lên cầu thang đến tầng bốn: "Chúng ta lên tầng bốn đi."
Tuy rằng lầu bốn bán pháp khí cấp bậc không cao, nhưng pháp khí lại được làm tỉ mỉ, bán cũng ổn hơn các cửa hàng khác, rất thích hợp với những thuật sư không có nhiều bạc để mua sắm.
Ô Trúc nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhược, đống pháp khí này đệ lấy đâu ra mà nhiều vậy?"
Ô Nhược nói: "Là pháp khí mà Tuyển Dực luyện chế từ nhỏ, bây giờ trong nhà kho cung điện còn tận ba vạn cái."
Ô Trúc kinh ngạc: "Nhiều vậy?"
Ô Nhược cười nói: "Ừm, nếu mỗi ngày đều có nhiều người mua pháp khí, chắc khoảng nửa năm là bán hết."
Ô Hi nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, hôm nay cửa hàng khai trương, Dực ca sao lại không tới?"
"Hắn bận việc rồi, không phân thân được, có khi sẽ bận đến già luôn đấy."
"Làm Thái...!Khụ, thật không dễ dàng gì."
Ô Tiền Thanh nói: "Chúng ta lên tầng năm đi."
Bọn họ quay đầu nhìn cầu thang tầng năm, đông quá chen không nổi.
Những người không thể lên được liền túm lấy người vừa đi xuống, hỏi cổ trùng là cái gì.
Người từ trên lầu xuống nói: "Chính là mấy con sâu được luyện chế thành cổ trùng, nghe chưởng quầy nói khá là tà môn, có thể dùng cổ trùng khống chế người khác, cũng có thể làm dược liệu để cứu người, còn có thể nguyền rủa người khác."
"Vậy có ai mua cổ trùng không?"
"Có chứ, như mấy người mua cổ trùng khống chế, nếu ngươi muốn ra lệnh cho ai thì mua cổ trùng khống chế đối phương."
Ô Nhược nghe đến đó liền đề nghị: "Hay là chúng ta xuống dưới đi."
Quản Đồng gật đầu.
Rời khỏi cửa hàng nhất hào, Ô Tiền Thanh liền hỏi: "Tiểu Nhược, bán cổ trùng cho người khác thật sự ổn sao? Có thể hại đến người khác hay không."
Ô Nhược nói: "Cha, nếu người ta đã muốn hại người, thì dù không có cổ trùng cũng sẽ đi hại người thôi, ví như bọn họ mua linh phù của chúng ta để gϊếŧ người, bởi vì linh phù cũng có lực sát thương, còn cả dược liệu nữa, có bổ thì cũng có độc."
Ô Tiền Thanh nghĩ lại thấy cũng đúng nên không hỏi nữa.
Ô Hi hưng phấn nói: "Nhị ca, nếu ngày nào cũng có nhiều người đến mua như vậy, chúng ta lo không xuể, qua mấy ngày nữa chắc là linh phù, đan dược và cổ trùng bán hết rồi đúng không?"
"Trong khi bán đồ, ta cũng sẽ đi thu mua những đồ giá thấp về bán, như vậy sẽ không lo thiếu đồ, sau này cuối mỗi tháng sẽ thanh toán bạc cho các ngươi."
Ô Trúc cười nói: "Người đến nhất hào phố mua đồ đông hơn ta tưởng nhiều."
Ô Nhược lấy một cái lọ ra đưa cho Ô Trúc: "Đại ca, đây là thuốc trị thương cho mấy người đại tẩu, trở về bôi lên cho hắn."
Ô Trúc nhận dược: "Đa tạ, bây giờ thương thế của bọn họ đã đỡ hơn nhiều, có lẽ tháng sau sẽ mọc thịt lại."
"Bây giờ có thể đi đường chưa?"
"Đi được, nhưng khi đi thì quần sẽ cọ vào đùi, nên ta đang cố để bọn họ ít đi lại." Ô Trúc nhìn sắc trời: "Sắp trưa rồi, chúng ta hồi phủ ăn cơm nhé?"
Ô Nhược hỏi: "Hiếm khi đến biên thành, mọi người không định đi dạo sao?"
Ô Trúc dùng ánh mắt hỏi Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh nói: "Ít khi lên mặt đất, đi khắp nơi phơi chút nắng cũng có ích cho cơ thể."
Ô Nhược đề nghị: "Chúng ta tới tửu lâu ăn cơm trước, sau đó mọi người lại đi dạo."
Ô Trúc nhíu mày: "Nghe đệ nói, hình như đệ không định đi cùng chúng ta hả?"
"Đệ có chút chuyện phải xử lý."
"Vậy được rồi."
Ô Nhược đi theo bọn họ ăn no, rồi trở lại Hoàng Đô Thành, thông qua Truyền Tống Trận đến Đồng Trấn.
Vừa ra khỏi Truyền Tống Trận đã nghe thấy Thâm Tụng vui mừng kêu lên: "Khúc tam công tử."
Ô Nhược ngẩng đầu liền thấy Thâm Tụng ngồi trên tảng đá vui vẻ nhảy dựng lên.
"Khúc tam công tử, ngươi quả nhiên tới rồi." Thâm Tụng hớn hở chạy tới.
Ô Nhược không chắc lắm hỏi: "Ngươi đang đợi ta?"
"Từ ngày ngươi rời khỏi Đồng Trấn, ta vẫn luôn đợi ngươi."
Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi biết ta sẽ còn đến đây nữa?"
"Chủ tử ta nói, ngươi chắc chắn sẽ còn đến."
Ô Nhược kinh ngạc: "Hắn bói được?"
"Chủ tử ta không biết bói đâu, hắn chỉ đoán ngươi chắc chắn sẽ quay lại đây, bởi vì nơi này có rất nhiều đứa trẻ đáng thương, Khúc tam công tử đã làm cha, nhất định không nỡ để bọn nó chịu khổ."
Ô Nhược cong môi: "Chủ tử nhà ngươi đoán tâm tư người khác thật chuẩn."
Thâm Tụng kiêu ngạo nói: "Chủ tử ta đương nhiên lợi hại, đúng rồi, để ta phái người đi thông tri với chủ tử."
Ô Nhược cũng không cản, bởi vì đúng lúc cậu có chuyện muốn tìm Tuyển Hành.
Thâm Tụng phái người báo cho Tuyển Hành xong, lại hỏi Ô Nhược: "Khúc tam công tử, lần này ngươi mang đến tin tốt gì vậy?"
Ô Nhược cười nói: "Chưa gì mà đã nhận định tin ta mang đến là tin tốt rồi?"
Thâm Tụng sửng sốt: "Chẳng lẽ không phải?"
Ô Nhược không chọc hắn nữa: "Bây giờ ta chưa chắc lắm, nên cũng không xem như là tin tốt."
Thâm Tụng vui vẻ nói: "Có phải là trị được chứng Khuyết Dương không?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không phải."
Sau khi trải qua chuyện Bàng đại gia, cậu không muốn chủ động lấy người khác ra làm thí nghiệm nữa.
Thâm Tụng mất mát: "Vậy là gì thế?"
"Là biện pháp có thể sưởi ấm mà không bị nướng thui."
Mắt Thâm Tụng sáng trở lại: "Thật không? Làm thế nào vậy? Sưởi ấm sao thế?"
Ô Nhược trợn trắng mắt: "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, chưa biết có làm được hay không đâu."
Vốn dĩ cậu định thử sửa trận pháp cùng Hắc Tuyển Dực, nhưng dạo này Hắc Tuyển Dực càng ngày về càng trễ, thức dậy cũng rất sớm, nếu không phải nửa đêm tỉnh dậy thì cậu đã không gặp được Hắc Tuyển Dực.
Mà cậu cũng không muốn lấy những người khác làm thí nghiệm nên liền nghĩ đến Tuyển Hành.
Trận pháp hấp thu ánh nắng là cậu biết từ chỗ Tuyển Hành, tới đây tìm hắn để thí nghiệm chắc sẽ không sao.
"Ngươi đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh xem nào."
Ô Nhược và Thâm Tụng ra ngoài nha môn, chỉ vào trận pháp ở cửa nha môn, nói: "Ta muốn sửa trận pháp này lại..."
Thâm Tụng nghe rất nghiêm túc.
Lúc Tuyển Hành đi vào Đồng Trấn liền thấy Ô Nhược đang giảng giải cho Thâm Tụng, dung mạo tuyệt mỹ cộng với thần sắc nghiêm túc, dưới ánh đèn đẹp đến kinh động lòng người.
°°°°°°°°°°
Đăng: 2/5/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...