Phế Thê Trùng Sinh


Không cần thượng hắn đương * cái này tui cũng không hiểu, ai biết chỉ hộ với!….

.

“Thì ra là hai ngươi”
Kinh Luân khinh thường nhổ một bải nước bọt, giơ tay ném vật về phía cổng lớn hô: “ Quỷ Tam đem dược về”
“Dạ” một quỷ tộc hiện thân ở cổng lớn, tiếp được đan dược nhanh chóng ẩn thân chạy trốn
Hắc Tuyển Dực híp mắt, móng tay ngón cái nhanh chóng cắt đầu ngón tay trỏ, một giọt máu chảy ra, hắn búng giọt máu vào giữa lưng Quỷ Tam, chỉ nghe đùng một tiếng Quỷ Tam bị nổ nát, linh đan bắn ra ngoài, sau bị một quỷ tộc núp trong bóng nhặt đi.

Nhóm vệ binh đuổi sát theo sau
Kinh luân biết mình không phải đối thủ của Tuyển Dực, nên tránh né hắn, nhảy đến bên người phe mình, dùng bí thuật triệu hồi những bộ xương khô trong lòng đất, mấy trăm bộ xương khô đối phó với nhóm vệ binh, lại lấy ra thuốc nổ ném về phía Tuyển Dực
Đùng đùng đùng
Khói trắng bay ngập trời
Kinh luân quát ‘đi”
Tuyển Dực tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của Kinh Luân đang muốn bỏ trốn.

Cậu thấy mọi người không có nguy hiểm gì nên chạy lại chỗ Tuyển Dực hỏi “Mọi người không bị sao chứ?”
Kinh luân nghe được giọng của cậu thì cố hết sức mở mắt ra nhìn cậu, tay chỉ Tuyển Dực, gian nan nói “Không, cần, thượng, hắn, đương.

Ánh mắt Tuyển Dực trầm xuống, một cái búng tay lập tức nổ bay đầu của Kinh Luân, óc, máu, da thịt cùng xương nát bay lên bắn vào quần áo của cậu.

Cậu ngẩn người nhìn thi thể không đầu, lời của hắn có ý gì?
Kinh  luân vừa chết những bộ xương do hắn triệu ra cũng lập tức rời rạc thành một đốn xương nát.

“Đại tẩu, tẩu không sao chứ?”
Hắc Tuyển Đường thử hỏi
“Có bị làm sợ không?”
“Không có” cậu xoay mũ trên đầu đem phần mạng che bị bắn bẩn ra phía sau “cũng may có mũ chống đỡ, không thì mặt đã bị bắn toàn máu”
“Là ai ở địa bàn của bổn tọa gây chuyện?”
Một giọng nói vang lên ở cửa
Người xung quanh đều kinh ngạc
“LÀ thị chủ”
“Thị chủ tới”
“Hắn chính là thị chủ? Ta lần đầu tiên nhìn thấy”
Nhóm người của cậu cũng hướng về người đúng ngoài cửa lớn, người tới mặc một cái áo choàng đen, mang mặt nạ da người dữ tợn, phía sau đi theo một đám vệ binh.

Cậu ngơ ngẩn nhìn thị chủ trong miệng của mọi người, người này có phong cách ăn mặc cùng giọng nói giống hệt người bí ẩn ở đời trước.

Cậu vội vàng hạ giọng hỏi tuyển Dực “Huynh thật sự không biết thân phận của thị chủ?”

“ Không biết” Tuyển Dực vô cùng kiên định trả lời
Cậu nghi hoặc
Vậy thì thật kỳ lạ
Đời trước huynh ấy rõ ràng là biết hắn nhưng đó là chuyện của 30 năm sau, có thể là sau này mới quen biết.

Lục tổng quản đến trước mặt thị chủ báo lại chuyện vừa phát sinh.

Thị chủ nghe xong không tức giận, nhàn nhạt hỏi “nói như vậy cực phẩm thần linh đan của bổn tọa bị người đoạt đi rồi?”
“Đúng vậy”
Thị chủ nhìn đảo qua đám xương cốt đầy đất, híp mắt lại sau đó đi đến trước thi thể của Kinh Luân, dẫm dẫm lên thi thể, sau đó nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, cách một lớp mạng che đen đối diện với đôi mắt của hắn một lúc, sau đó nhìn Hắc Tuyển Đường, cuối cùng mới nhìn Ô Nhược.

Ánh mắt hắn quá sắc, cách một lớp mạng nhưng lớp mạng đó cứ như để trang trí, ánh mắt hắn xuyên qua mạng che nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu có cảm giác như bị người nhìn thấu, nên ngừng thở thầm nghĩ, không phải tên này phát hiện ra cậu hút đi linh lực của Kinh luân chứ?
Vừa rồi khi kinh luân chết, cậu thấy linh lực không thể lãng phí như vậy nên lúc còn hút được, thì đem toàn bộ đều hút đi.

Ai kêu hắn lấy đi linh đan của cậu, vậy thì lấy linh lực của bản thân bù vào đi,
Hiện tài linh lực trong cơ thể cậu dư thừa, đoán là có thể sắp tiến cấp.

Thị chủ xoay người, hạ lệnh với Lục tổng quản: “đem tất cả người gây sự toàn bộ bắt lại”
Dạ
Nhóm vệ binh nhanh chóng vây đám người Ô Nhược lại.

Hắc Tuyển Đường vẻ mặt bực bội: “Không phải bọn ta gây chuyện, liên quan gì đến bọn ta?”
Vệ binh nói “có phải bọn ngươi hay không chờ chuyện này điều tra rỗ rồi mới được đi”
“Cha”
Đản đản được Tuyển Đường thả xuống đất sốt ruột chạy đến ôm đùi Ô Nhược.

Mắt cậu giật giật, cái thằng con ngu ngốc này sao lại chạy lại đây lúc này.

Thị chủ trực tiếp sách cổ áo đản đản lên, híp mắt nhìn.

“Đồ xấu xa nhà ngươi, mau thả ta ra”
Đản đản thở phì phì dùng chân đá lên mặt thị chủ, mọi người không khỏi thay  nhóc con mà đổ mồ hôi lạnh.

Thị chủ không so đo với nhóc con,  quay đầu hỏi Ô Nhược
“Con của ngươi”
“Đúng vậy, mong thị chủ trả lại cho ta”
Thị chủ hừ lạnh, xách theo nhóc con đi luôn.


“Cha, phụ thân” Đản đản đáng thương nhìn hai người họ.

Ô Nhược vội vàng tiến lên hai bước, bị Tuyển Dực chặn lại, “đừng lo lắng người nọ sẽ không làm hại con chúng ta”
Cậu gật đầu đi theo nhóm vệ binh.

“Nhị ca”
Ô Hi đứng xa nhìn thấy hai người bị mang đi nôn nóng gọi.

Hắc càn “Hi tiểu thư, người đừng lo lắng, hai người họ không giết vệ binh, thị chủ sẽ không làm gì họ”
“Vậy thị chủ bao giờ thị thả nhị ca ra”
Tiền bối lúc trước nói chuyện với Ô Nhược nói “Tiểu cô nương, mọi người đều rõ ràng thấy nhị ca ngươi không giết vệ binh, nhiều nhất là 1, 2 ngày sẽ được thả ra”
“Cảm ơn tiền bối”
Ô Hi nhìn Hắc càn “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Hắc Càn nói “Chúng ta lức vào cửa đã hẹn với Nỗ Mộc trước khi trời tối gặp nhau ở cổng vào rồi cùng về, chờ mai chúng ta mua lệnh khác rồi lại vào nhìn xem thế nào.

Ô Hi do dự một lát, gật đầu.

Hai người cậu được vệ binh đưa đến nơi chủa thị chủ, bị tháo mũ che đầu xuống, đưa đến hai nơi riêng bệt, cậu bị đưa đến nơi trồng đầy hoa hoa thảo thảo, sau đó đi vào lồng sắt to giữa vườn, chất liệu làm lồng cũng rất đặc biệt, ngón tay chạm vào lồng sắt thì toàn thân sẽ cảm giác được cơn lạnh đến tận xương, cả người run rẫy như rơi vào hầm băng.

Vệ binh đem cậu nhốt vào đó rồi rời đi.

Sau đó không một ai đến đó, mãi cho đến giờ cơm chiều thì mới có vệ binh đem đồ ăn đến cho cậu.

Thức ăn trong hộp rất phong phú, có thịt gà, thịt vịt, cá chưng, canh sờn lợn, đồ ăn như để đãi khách tinh sảo, thơm nồng.

Cậu lấy chiếc đũa nhúng chút nước thức ăn, khi biết không có độc cậu mới động đũa ăn cơm.

Chờ cậu ăn no, vệ binh mang theo hộp cơm rời đi.

Đèn lồng rực rỡ, trong vườn được treo đầy đèn lồng, làm một vùng trời cũng sáng lên.

Sau khi trời tối cậu vẫn cứ có cảm giác có người đang nhìn mình.

Cậu nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra ai, loại cảm giác này vẫn đeo bám cho đến giờ hợi (21 – 23h tối)
Giờ thìn hôm sau, thị chủ xuất hiện trước mặt cậu.

Hắn đứng trước lồng sắt khoanh tay nhìn chằm chằm vào cậu, đến khi cậu thấy cả người không được tự nhiên hắn mới lên tiếng hỏi “Ngươi kêu Ô Nhược phải không?”

Cậu đoán là hắn biết tên cậu từ chỗ Tuyển Dực, gật đầu: “Con cùng phu quân ta có khỏe không?”
“Con ngươi hôm qua uống của bổn tọa năm chén vây cá, ba chén huyết yến, hai cái chân gà, ba đĩa tơ vàng tô tước, nữa cân thịt dê nướng, ngươi cảm thấy nó có khỏe hay không?”
“Nhỏ như vậy, làm thế nào mà lại ăn được nhiều như vậy
“…….


Ô Nhược có chút ngại ngùng nói: “Trước đó nó không như vậy, có thể hiện tại đang tuổi phát triển nên mới như vậy”
Thị chủ hừ lạnh mở khóa sắt, thả cậu ra: “Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngày hôm qua người bị giết kia làm sao triệu hồi xương khô ra, ta liền thả ngươi đi”
Cậu nhúi mày “Ta không biết thuật học của bọn hắn, làm sao biết hắn như thế nào triệu hoán xương khô”
Cậu vốn định nói Tuyển Dực biết bí thuật đó, có thể tìm huynh ấy làm mẫu một lần cho hắn, nhưng, cậu lại lo thị chủ cho rằng huynh ấy cùng đám người Kinh Luân là cùng một bọn, nên bỏ qua ý định này.

“Ngươi tùy ý nói là được, bổn tọa chỉ muốn kiểm tra xem các ngươi nói có khớp nhau không”
“Vậy được rồi”
Cậu đem chuyện hôm qua nói lại một lần, động tác chi tiết của mỗi người cũng không tha, nhưng khi nói đến chuyện Kinh Luân triệu hồi xương khô, thị chủ lại bảo cậu mô tả lại động tác đó mấy lần.

“Bổn tọa chưa thấy thuật sư nào có thể triệu xương khô ra làm binh để sử dụng, ngươi lại làm động tác đó lại một lần, bổn tọa muốn nhìn cho kỹ”
Cậu căm hận nhìn thị chủ, động tác làm giống thì như thế nào, linh lực căn bản không giống nhau, làm sao có thể dùng.

Nhưng ai kêu người ta là thị chủ, đành phải theo người ta nói mà làm.

Khi cậu làm lại động tác đó, thị chủ căn bản không thèm nhìn đã nói cậu lại làm lại lần nữa.

Cậu đành phải làm lại
“Bổn tọa vẫn chưa nhìn rõ, lại làm lần nữa”
Cậu lại làm một lần
“…….

.


“Bổn tọa vẫn chưa thấy rõ……”
Đã là lần thứ 50 rồi
Cậu cắn chặt răng.

Người này nhất định là cố ý trả thù chuyện con cậu ăn một đống đồ quý.

“Ta làm lần cuối cùng”
Cậu ngăn lửa giận, trong đầu hồi tưởng khi cậu  trước khi hút đi linh lực của Hắc Tuyển Dực, những động tác mà Hắc Tuyển Dực làm chậm, cùng động tác mà kinh luân làm rất giống nhau, hơn nữa đồng dạng là triệu hồi xương khô, theo lý thuyết là cùng một bí thuật.


Thị chủ liếc cậu “ Ngươi làm lại nhiều lần cũng vô dụng, Ta thấy ngươi là không muốn ra khỏi chỗ này”
Cậu có xúc động muốn giết chết tên thị chủ này: “ Ta sao lại không muốn ra khỏi đây?”
“Bổn tọa kêu ngươi làm lại một lần, ngươi chỉ lặp lại động tác, lại không dùng linh lực, khó trách mỗi lần động tác đều không giống nhau”
Thị chủ cười lạnh “Ngươi đừng nói với ta ngươi không có linh lực, bổn tọa vẫn cảm nhận được linh lực dao động”
Ô Nhược “……”
Người này quả nhiên lợi hại, Ô Thần Tử không phát hiện ra, người này lại có thể cảm nhận được.


“Bổn tọa  cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu làm không được thì ngươi chờ trong này cả đời đi”
Cậu thở sâu “ Ngài nhìn cho rõ ràng, ta cũng chỉ làm lần cuối, ngài nếu vô cớ gây rối, ta đây cũng không khách khí”
Cậu mặc kệ, cậu làm lại lần cuối, bắt chước động tác của Tuyển Dực, sử dụng linh lực.

Thị chủ chăm chú gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Cậu khi làm động tác cuối cùng, như là chém ra một kiếm, chỉ xéo xuống mặt đất.

Đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt.

Cậu ngẫn ra kinh ngạc nhìn bốn phía, chỉ thấy mặt đất phát ra tiếng bang bang, vô số xương khô từ dưới đất chui ra, nhìn xơ qua cũng thấy số lượng phải lên đến hơn 500 bộ.

Ngay cả nhà tù ngầm cũng có xương khô chui ra, bị nhốt ở trong phòng giam, Hắc Tuyển Đường nhìn thấy xương chui ra trong lòng đất, sợ tới mước vội vàng ôm lấy Hắc Tuyển Dực “ôi đệt, làm ta sợ chết, còn tưởng chui ra quái vật” (câu này chửi bậy nguyên là “ta đi”  我去 như câu ta đệt)
Hắc Tuyển Dực híp mắt
“Là ai sử dụng bạch cốt thuật”
“ Đại ca huynh nói có phải tu quân tới hay không?”
“Không giống” Tuyển Dực nhàn nhạt đáp
“Không có sát khí, cũng không nhằm vào chúng ta, đệ xem bộ xương như là không biết nên làm gì, chắc là do người khác gọi đến”
“Là ai?”
“Không biết”
Đối tượng bị hai anh en họ thảo luận lúc này vẻ mặt ngu ngu nhìn bộ xương trước mặt minh nhảy tới nhảy lui “này……này ……”
Mấy bộ này không phải là cậu gọi ra chứ?
Thị chủ cả giận nói “Ngươi cùng một bọn với đám cướp thần linh đan của ta’’
Ô Nhược “  …….

.


Thị chủ nhốt cậu lại nhà lao “ngươi ngồi xổm ở đây cả đời đi”
Cậu ngây ngốc nhìn tay mình, cậu và Tuyển Dực không phải cùng một tộc, sao có thể triệu hồi được đám xương khô này? Chắc là không phải do cậu đâu?
Cậu ngẩng đầu trầm mặt nói voái thị chủ “Bọn ta đã bỏ ra 3 nghìn vạn để mua thì sao cùng bọn người kia làm một đám được, nếu cùng một đám sao bọn ta lại phải giết tên cướp đồ kia? Ngươi dùng đầu óc suy nghĩ chút có được không.


Thị chủ đóng cửa lồng “Ngươi không đem đan trả cho ta ta đem con của ngươi đi bán”
“Ngươi dám” cậu bắt lấy cửa lồng, gắt gao trừng thị chủ “Ngươi dám đụng đến một cọng lông của con trai ta, ta sẽ cho ngươi chôn cùng”
Thị chủ liếc đôi tay đang gắt gao bám lấy cửa lồng “Ngươi xác định trước khi làm ta chôn cùng thì ngươi không bị phế bỏ?”
Cậu thấy tay cậu đang nắm trên lồng giam xuất hiện một lớp băng, cậu nhanh chóng rút  tay lại.

Thị chủ hừ nhẹ, ném chìa khóa xoay người bỏ đi.

“Mẹ nó” Cậu tuôn ra một câu thô tục, hung hăng đá một cái vào lồng giam bằng sắt.

Hai ngày tiếp theo vệ binh cứ đưa cơm đều đều cho cậu, nhưng thị chủ thì không hế xuất hiện,khi cậu đang nghĩ làm cách nào đề đi ra, vệ binh lại chủ động mở cửa nói “Ngươi có thể ra ngoài”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui