Edit + beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Cái hộp này…
Ô Nhược gần như không thể kềm chế nội tâm xúc động, thật muốn hét lên vì vui mừng.
Y nhớ rất rõ Trường Sinh bài mẹ đưa cho mình đúng là được đựng trong cái hộp này.
Nhìn thấy phản ứng kỳ quặc của Ô Nhược, Hắc Tuyên Dực vươn tay chọt chọt má y nhưng hắn cũng không thấy có điều gì khác thường, Ô Nhược lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhận được quà của ông ngoại”
Nếu trong hộp thực sự là Trường Sinh bài thì cũng không thể giấu giếm Hắc Tuyên Dực. Dù sao đi nữa thì sau này vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn hỗ trợ. Ngoại trừ những chuyện bí mật cần phải giữ kín, những chuyện khác vẫn có thể tha hồ làm trước mặt Hắc Tuyên Dực, bởi vì như vậy mới có thể nhận được nhiều sự tin tưởng và giúp đỡ của hắn.
Hắc Tuyên Dực cầm lấy hộp, khẽ mở nắp để lộ ra một cái khe hở nhất, sau khi xác định chiếc hộp kia không có vấn đề gì mới nói với Ô Nhược: “Có thể mở được rồi”
“Được” Ô Nhược vội mở hộp ra.
Quả nhiên, bên trong hộp chính là một cái Trường Sinh bài bằng bạch ngọc dài một thước, rộng ba tấc.
Ông trời quả nhiên là ưu ái y, trong lúc đang gấp rút tìm Trường Sinh bài thì lập tức có người mang nó đến trước mặt y.
Hắc Tuyên Dực hoàn toàn không có hứng thú với Trường Sinh bài, nhưng khi thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của Ô Nhược thì trong lòng hắn khẽ động. Khuôn mặt mập mạp kia vừa trắng trắng mềm mềm lại tròn xoe, khi cười rộ lên thì ánh mắt híp thành một đường thẳng, quả thực là rất ngây thơ và vui vẻ, làm cho hắn chỉ muốn xoa xoa bóp bóp đến khi chán mới thôi.
Ô Nhược hưng phấn vuốt vuốt ngọc bài.
Đời trước, y đã bỏ lỡ bảy tám năm tu luyện. Đời này, mặc kệ mọi việc ra sao, y cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Có điều, Trường Sinh bài sao lại ở chỗ của ông ngoại? Chẳng lẽ là ông chính là người đã y phong ấn linh lực của mình? Nhưng vì sao ông lại làm như vậy?
Ô Nhược nghĩ mãi cũng không tìm ra được đáp án. Cuối cùng, y chỉ có thể chờ khi có cơ hội sẽ bí mật hỏi mẹ mình một chút.
Ôm hộp trên tay, Ô Nhược nói với Hắc Tuyên Dực: “Ta về phòng nghỉ ngơi trước”
Hắc Tuyên Dực khẽ gật đầu.
Ô Nhược được thi phó dìu trở về hậu viện, trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đập vỡ Trường Sinh bài ngay để lấy lại linh lực.
Thế nhưng tốc độ của thi phó cấp thấp vô cùng chậm chạp, chậm đến mức Ô Nhược nhịn không được mà lên tiếng thúc giục: “Các ngươi có thể nhanh tay một chút hay không?”
Thi phó thoáng cái tăng tốc.
Không ngờ, do Ô Nhược quá nóng vội mà không chú ý đến khung cửa hậu viện nhỏ hơn mông của y rất nhiều. Kết quá, Ô Nhược ngay lập tức bị mắc kẹt.
Thi phó cấp thấp không có năng lực suy nghĩ, bọn họ chỉ biết kéo mạnh Ô Nhược đi vào bên trong.
Ô Nhược bị kẹt đau vội la lên: “Các ngươi đừng kéo nữa, ta bị kẹt rồi có biết không?
Y thật sự là quá cao hứng đến mức quên mất khoảng thời gian vừa được gả vào Hắc phủ ở đời trước. Khi đó, y cũng thường xuyên bị kẹt mông ở cửa như thế này. Nhưng mà không thể trách Ô Nhược được, bởi ở đời trước y đã gầy xuống rất nhiều năm, còn hiện tại thi y chỉ mới được trùng sinh về nên tất nhiên là chưa thể thích ứng được với những chuyện này.
Thi phó ngoan ngoãn dừng lại động tác.
Ô Nhược nhíu mày: “Các ngươi mau đi gọi Hắc Tín, Hắc Can hoặc Hắc Tuyên Dực lại đây”
Thi phó gật đầu, xoay người trở lại đại sảnh.
Nhìn thấy bước đi của thi phó kia so với rùa còn chậm hơn, Ô Nhược tức đến nổ phổi.
Lúc này, đã về phòng nghỉ ngơi nên hắn cũng đi vào hậu viện.
Hắc Can đi theo phía sau Hắc Tuyên Dực thấy thi phó dìu Ô Nhược trở về phòng lại quay về liền nghi hoặc hỏi: “Tại sao ngươi quay lại đây?”
Nghe thấy tiếng của Hắc Can, Ô Nhược vội vàng kêu lên: “Hắc Can, mau tới đây giúp ta một cái, ta bị kẹt ở khung cửa rồi”
Hắc Càn nhìn nơi phát ra âm thanh liền thấy Ô Nhược bị kẹt ở cửa nhỏ đi vào hành lang giống như cái bánh rán kẹp thịt, khóe mắt y giật liên hồi.
Hắc Tuyên Dực: “……”
—– Hết chương 11 —–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...