Phệ Tâm Cổ

Nghiêm Hạo Thần dùng sức đẩy cửa ra, anh quay đầu lại, vẻ mặt nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển thành lo lắng:

“Sao em lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Hạo Thần lười nhác tựa vào cửa, nhìn chính mình được phóng đại rất nhiều trên màn hình lớn:

“Em quyết định không đi nữa.”

Anh nhăn mi, nghiêm trang bắt đầu bài phát biểu của thầy đồ Hoắc:

“Hạo Thần, không nên tùy hứng. Làm người không thể nói không giữ lời, lỡ hẹn là hành động không lễ phép, không cần biết em có chuyện gì, vẫn phải…”

Nghiêm Hạo Thần quyết đoán ngăn anh lèm bèm:

“Em đã gọi cho người đại diện, còn nhờ anh ấy xin phép dùm em.”

“Ê,” tầm mắt của cậu chuyển từ màn hình lên gương mặt anh, nhướng mày:


“Hôm nay là sinh nhật của anh hả?”

Con ngươi tối đen của anh đột nhiên sáng ngời khiến Nghiêm Hạo Thần rất có cảm giác thành tựu.

Nghiêm Hạo Thần đứng trong phòng bếp rộng rãi, khom lưng tắt lửa, vớt mì trong nồi nước ra, có chút khẩn trương nếm thử, không tính là mỹ vị, nhưng coi như ở trong phạm vi có thể chấp nhận được. Khả năng nấu nướng của cậu tất nhiên không được tốt lắm, nhưng so với người nào đó hở một chút là muốn đốt phòng bếp mà nói, vẫn giỏi hơn nhiều, ít nhất nấu mì các thứ có thể đối phó.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là “đối phó”. Mì nấu không tồi, nhưng nước luộc lại chỉ là nước lã, trừ dầu và nước cốt gà, bên trong cũng chỉ có một trái trứng gà trôi nổi không thành hình, so với bàn ăn đầy những món tinh hoa của dì Ngô, càng nhìn càng thê thảm đáng thương. Nhưng nhìn thấy bộ dáng anh ăn mì lại làm cho Nghiêm Hạo Thần có ảo giác trong chén là món gì hiếm lạ lắm.

Hoắc Kiếm vẫn là tướng ăn ưu nhã được nuôi dạy kĩ càng, dùng đũa gắp mì đưa từng miếng vào trong miệng, ăn rất chậm rất cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc đến gần như thành kính. Nghiêm Hạo Thần cách lớp khói nhìn gương mặt anh, ngũ quan rõ ràng, không thể nói xinh đẹp, nhưng lại dễ nhìn, nếu nhìn mấy chục năm nữa… Chắc cũng không chán đâu nhỉ?

Ăn mì sinh nhật xong anh rất thành khẩn cảm ơn cậu:

“Cám ơn quà sinh nhật của em, đây là chén mì ngon nhất trước giờ anh được ăn.”

Nghiêm Hạo Thần nhíu mày:

“Như vậy anh đã thỏa mãn?”

Hai người mặt đối mặt ngồi trên sô pha, Nghiêm Hạo Thần đứng dậy, từng bước từng bước tới gần anh, mắt phượng xinh đẹp khẽ nhướng, khóe môi không đứng đắn nhếch lên:

“Không biết hôm nay là sinh nhật của anh, nên trước đó không có chuẩn bị quà.”

Cậu cong một đầu gối quỳ trên ghế sa lon, cúi người, khẽ cắn hầu kết người kia:

“Thôi cũng tốt… Em tặng em cho anh vậy.”

Quần áo từng cái từng cái rớt xuống ghế sa lon. Nghiêm Hạo Thần xích lõa thân thể ngồi trên người anh, môi lưỡi nóng rực có chút vội vàng xao động dừng trên cằm, bên gáy, xương quai xanh cậu. Nghiêm Hạo Thần cúi đầu, hôn từ trán, sóng mũi đến bờ môi anh. Số lần mình chủ động quá nhiều, không biết người đàn ông này có hiểu được hàm nghĩa thật sự của “Em tặng em cho anh” không nữa.

Hoắc Kiếm ở trên giường luôn không nói nhiều lắm, thuộc về loại hình thực chiến nói chuyện cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn. Hôm nay lại lắm mồm khác thường, không sợ phiền mà liên tục lặp lại bên tai cậu hai chữ “cảm ơn”, thời khắc xúc động kịch liệt như vậy, tiếng nói trầm thấp khàn khàn của anh lại kì lạ không mang theo một chút tình sắc nào, trịnh trọng mà thật tình.


Khi cao trào hai người ôm chặt nhau một chỗ, sau khi trải qua mê muội làm cho người ta thất thần anh nghiêng đầu hôn cái trán ướt nhẹp của cậu, lại một lần nữa nói cám ơn:

“Cám ơn quà của em.”

Nghiêm Hạo Thần lướt qua bờ vai anh nhìn về phía đồng hồ để trên bàn khách. Kim chỉ giờ chỉ hướng chín giờ. Lúc này, cậu vốn nên ở một bữa tiệc long trọng, xúng xính áo quần, ăn uống linh đình, cùng những ca sĩ khác, tranh thủ để lọt vào mắt xanh của những ông lớn. Cậu có thể đã bỏ lỡ cơ hội quý giá, chỉ vì sinh nhật của một người không quan trọng gì. Nghiêm trọng hơn là, trong tương lai cậu có thể sẽ vì người này mà bỏ lỡ nhiều thứ hơn nữa. Nhưng cậu lại không cảm thấy sợ. Nghiêm Hạo Thần gối đầu lên bả vai người kia, mắt phượng khẽ nheo lại, ngay cả giọng điệu cũng là lười nhác không chút để ý:

“Nếu thích hàng năm em đều tặng anh là được.”

Đồ quý trọng như vậy, lại cứ tùy ý tặng đi.

Bất quá không thể đưa quá nhiều. Mỗi năm đều đưa một chút, chỉ cần anh đủ kiên nhẫn, là có thể nhận được toàn bộ trái tim em.

Kết thúc

Nghiêm Hạo Thần đi vào phòng ghi hình, mỉm cười với cô MC xinh đẹp, đối phương một thoáng ửng đỏ mặt.

Ba năm đủ khiến cậu từ một thiếu niên ngây thơ trưởng thành thành một thanh niên mặt mày anh tuấn, cũng đủ khiến cậu từ một ca sĩ hạng ba vừa thành danh trở thành siêu sao trong giới âm nhạc. Mái tóc vốn màu ngân lam nhuộm lại màu đen nhánh, khóe mắt nhướng lên vẫn mang theo phong tình liêu nhân.

Chương trình lần này là để tuyên truyền cho album kỉ niệm năm năm debut, MC tập trung vây quanh đề tài chế tác album:


“Xin hỏi Hạo Thần, chủ để album lần này của cậu là «Cổ», có thể cho chúng tôi biết cảm hứng cho bài hát này không?”

“Trước khi tôi debut đã biết một đối thủ rất ưu tú, bài hát này chính là tác phẩm của cậu ấy. Tôi cảm thấy rất hợp với phong cách album lần này, nên đã xin cậu ấy. Ý của nó ái tình chính là loại cổ gặm tâm nhấm cốt, như ma xui quỷ khiến, biết rõ không thể, cũng chỉ có thể lún sâu vào bùn.”

«Cổ» là tác phẩm của ca sĩ tên Lý Thiên Minh kia, Hoắc Kiếm vẫn thực thích. Ca sĩ kia cuối cùng lựa chọn từ bỏ, khi Nghiêm Hạo Thần liên hệ với hắn, đối phương đã là một viên chức bình thường không có gì nổi bật. Hắn rốt cục vẫn không thể nào đeo kỳ vọng của người khác mà tiến về phía trước sao? Không biết tại sao, Nghiêm Hạo Thần luôn mơ hồ cảm thấy, người có thể viết ra tác phẩm như vậy, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Câu chuyện của người kia cùng một người khác, có lẽ còn chưa kết thúc.

«Cổ» là tên Nghiêm Hạo Thần chọn cho bài hát, phối hợp với lời ca cũng rất hợp.

MC mỹ nữ nở nụ cười gian xảo:

“Ha ha, thật là có ý nghĩa. Như vậy, cậu đã trúng cổ của ai chưa?”

Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ống kính. Chương trình ghi hình trực tiếp, không cần nhìn cũng biết, người đàn ông nào đó đang ngồi trước màn hình, giống lần đầu gặp mặt, chuyên chú nhìn mình. Mắt phượng xinh đẹp nhướng lên nhìn về ống kính, môi mỏng tràn ra nụ cười đùa dai:

“Có trời mới biết?”

Muốn biết sao? Hừ hừ, sau khi trở về, giải quyết cho xong món nợ dấu hôn này, có lẽ em sẽ xem xét nói cho anh biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui