Phệ Tâm Cổ

Trong khoảng giời gian chế tác album Nguyêm Hạo Thần vẫn thường có lịch lên hình, đến đài truyền hình nào đó ghi hình trước cho cái gọi là “Số đặc biệt đêm giáng sinh”. Trình tự chương trình rất đơn giản, không có gì hơn là mời mấy ca sĩ lên sân khấu hát bài hát của mình rồi ngồi tuyên truyền một chút, chơi mấy trò chơi nhỏ đơn giản, cuối cùng ngồi xuống trả lời vài câu của MC mà thôi.

Trong phòng thu hình ngồi chừng trăm người, lại có không ít người giơ bảng “Hạo Thần”, tự Nghiêm Hạo Thần cũng lấy làm giật mình. Đến phần câu hỏi, MC hỏi thẳng cậu:

“Hạo Thần tính đón lễ giáng sinh với ai?”

Bên dưới có vài tiếng thét phấn khích nho nhỏ. Nghiêm Hạo Thần cong mắt phượng, làm ra một nụ cười nghịch ngợm:

“Lễ giáng sinh chắc tôi sẽ ở nhà hẹn hò với người đại diện và giám chế rồi —— bọn họ không chịu thả tôi đi đâu.”

“Sẽ không vô tình như vậy chứ!” MC nhất quyết không tha:

“Vậy nếu không có công việc? Nếu lễ giáng sinh cậu được nghỉ, muốn đón với ai?”

Nghiêm Hạo Thần nửa thật nửa giả cười cười:


“Không có sắp xếp gì đặc biệt, ai hẹn thì tôi đón cùng người đó.”

“Oa! Nói như vậy tôi ở đây hẹn cậu trước, mọi người nghe kỹ, ai cũng đừng hòng giành với tôi.” nữ MC khoa trương thét chói tai.

“Lễ giáng sinh Hạo Thần ấn tượng sâu nhất là lễ nào?”

Bị hỏi đến những câu này, Nghiêm Hạo Thần bất đắc nhướng mày. Không biết từ lúc nào, ngày lễ của nước ngoài lại thành một cái lễ tình nhân trong nước, ngay cả quán ăn cũng bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ cái gọi mà “Món giáng sinh yêu thương”. Ấn tượng duy nhất của cậu với lễ giáng sinh, cũng chỉ có bóng lưng bận rộn của mẹ trong phòng bếp.

Nghề phục vụ đặc biệt này khác với những nghề khác ở chỗ, càng là ngày lễ, làm ăn càng thảm đạm. Làm cha làm chồng đến ngày lễ đều ngoan ngoãn đi cùng vợ con, cho dù thường ngày có thói quen tìm vui hưởng lạc, cũng sao có thể ngốc tới nỗi chọn mấy ngày này gây án? Cho nên trong lễ giáng sinh, mẹ cậu ngược lại có thể dành ra thời gian, chuẩn bị một bữa ăn đàng hoàng cho cậu. Có đôi khi hai mẹ con sẽ uống chút rượu, người phụ nữ bình thường ngàn chén không say luôn dễ say mất, uống uống bỗng nhiên sẽ chỉ vào mũi cậu mắng:

“Đàn ông mấy người, không có ai tốt! Giáng sinh năm ấy nói nghe hay lắm, về nhà lo chuyện làm ăn xong sẽ qua với tôi, rốt cuộc… rốt cuộc để lại đứa nhỏ mà bỏ chạy, bà, bà… ” mắng mắng nước mắt sẽ rơi rất nhiều.

Thiên hậu ngồi bên cạnh cậu cũng rất chân thành trả lời vấn đề của MC:

“Lễ giáng sinh? Đương nhiên là muốn đón với người mình thích, bất quá chân mệnh thiên tử của tôi còn chưa xuất hiện đâu.”

“Chuyện lãng mạn? Cũng không nhất định phải chọn lễ giáng sinh hay lễ nào hết, tôi cảm thấy hai người chỉ cần yêu nhau, ngày nào cũng trải qua như vậy thôi.”

“Bạch mã vương từ trong suy nghĩ của tôi? Thật ra không có tiêu chuẩn cụ thể, bất quá tôi hy vọng, anh ấy sẽ là một người luôn ở bên cạnh tôi. Lúc tôi vui thì cùng tôi đi cáp treo, lúc tôi buồn thì chở tôi đi ngắm biển, khi trời mưa nhớ bung dù cho tôi, gặp nhau đêm đông sẽ mang cho tôi một chén canh nóng.”

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt. Người phụ nữ này rốt cuộc có biết mình bao nhiểu tuổi rồi không?

Khi nghỉ ngơi giữa chương trình Nghiêm Hạo Thần bị một lon cà phê nóng đặt lên đầu, thiên hậu vóc dáng nhỏ xinh bộ dáng hùng hổ:

“Ê, bộ dáng khinh bỉ chị của cậu vừa rồi là ý gì?”


Cô lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn cậu:

“Cậu đến tuổi của chị sẽ rõ, những thứ trước hoa dưới trăng kia cũng chỉ là hư không, có người nguyện ý lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, mới là thật.” cô thở dài một hơi, “Đáng tiếc cậu còn nhỏ, không hiểu tình yêu.”

Không phải là không hiểu, là không tin. Lớn lên trong làng chơi, cậu thấy nhiều lắm. Bất quá là động vật sống bằng nửa người dưới, lúc cần, ai không phải lời ngon tiếng ngọt lời thề sắt son, vừa xoay người đi, cái gì cũng vô nghĩa. Tựa như giáng sinh năm ấy bà già nhà cậu sau khi lau khô nước mắt đã nói:

“Thứ mày không thể giao ra nhất, chính là trái tim.”

Cậu nhìn tin nhắn mới nhất trong điện thoại di động, có lệ phất tay một cái:

“Em không hiểu. Em đi ra ngoài hít thở một chút.”

Thiên hậu ở sau lưng cậu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa:

“Một ngày nào đó cậu sẽ nếm mùi bị hãm vào.”

Bà già nhà cậu có nói:


“Mày sau này học khôn một chút, đừng dễ dàng hãm vào.”

Bãi đậu xe ở tầng cuối của tòa nhà. Nghiêm Hạo Thần đi ra khỏi thang máy, mở cửa xe, người đàn ông trong đêm đông ôm một hộp canh an tĩnh ngồi trên ghế lái.

Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng:

“Đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.”

Canh bốc hơi nóng trôi xuống khóe môi, từ tim phổi ấm áp đến toàn thân, thật sự thoải mái đến mức khiến người không muốn xa rời, nhưng cậu sẽ vì vậy mà hãm vào sao? Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt ấm áp của anh, nhẹ nhàng nói:

“Em có chuyện muốn nói với anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui