Ái muội kiều diễm vừa nãy còn phiêu đãng trong không khí nháy mắt tiêu tan, sh!t, thật sự là giết phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:
“Thật chưa từng có ai kháng nghị phương thức nói chuyện của anh?”
Người đàn ông này, nói chuyện trực tiếp, còn không chọn lúc, người anh đắc tội hẳn cũng không ít.
Nam nhân bày ra vẻ mặt nhíu mày hoang mang mang chút tính trẻ con kinh điển:
“Cái đó có liên quan gì tới lời nói của anh ư?”
Nghiêm Hạo Thần “phụt” một tiếng bật cười, buồn cười lắc lắc đầu. Quên đi, người này, cho dù đắc tội người khác cũng không tự biết. Cậu thẳng thắn nhìn thẳng ánh mắt của anh:
“Em nghe rồi, tự Kelvin nói cho em biết.”
Anh nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút phức tạp, Nghiêm Hạo Thần trào phúng nhếch miệng:
“Sao nào, anh sợ em luẩn quẩn trong lòng đi nhảy xuống biển?”
Hoắc Kiếm còn nghiêm túc lắc lắc đầu:
“Em sẽ không. Nghiêm Hạo Thần mà anh biết không phải người như thế.”
Anh liếc nhìn Nghiêm Hạo Thần một cái, cân nhắc từng từ cẩn thận nói:
“Nhưng nghe được, vẫn là sẽ có chút suy nghĩ.”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng hạ khóe miệng:
“Suy nghĩ gì? Thần Tinh thật sự là mắt bị mù, hay ông Trời bất công?”
Hoắc Kiếm không có lên tiếng.
Nghiêm Hạo Thần nở nụ cười. Tuy rằng đích xác rất không thích để Kelvin tiểu nhân đắc chí, nhưng loại người này còn chưa đủ tư cách khiến cậu canh cánh trong lòng. Vì người như vậy mà tâm tình không tốt, có một ngày chung kết lôi đài là đủ rồi, không đáng có lần thứ hai. Nghiêm Hạo Thần cậu không phải loại người lòng dạ nhỏ nhen này. Cậu khiêu khích nhướng mắt phượng nhìn về phía Hoắc Kiếm:
“Hoắc tổng tài, khi việc buôn bán của anh bại bởi đối thủ cạnh tranh, chẳng lẽ anh mỗi lần đều buồn bực không vui trốn ở góc phòng đâm hình nhân?”
Anh bị lời của cậu chọc cười, hiếm khi nói giỡn mà nói:
“Đây cũng xem như một đề nghị tốt.”
Sau đó ánh mắt nhìn về phía cậu cũng mang theo tán thưởng:
“Là anh xem thường em, anh nghĩ… tuổi như thế này, anh có lẽ không có được ý chí như vậy.” Anh dừng một chút, “Nhưng bây giờ, nếu gặp được loại chuyện này, cũng sẽ ít nhiều có chút không thoải mái.”
Thực ra không liên quan tới ý chí, chỉ là sự trải đời. Sống ở tầng chót của xã hội, lại là con trai của ả ***, một thân phận bị đa số người trong xã hội khinh thường, tuy rằng chỉ có mười bảy tuổi, nhưng Nghiêm Hạo Thần đã nhìn thấy rất nhiều bất công, cũng bị quá nhiều bất công. Nếu lần nào cậu cũng tức giận bất bình khí huyết tăng cao, có lẽ đã sớm hộc máu chết như Lâm muội muội (*). Nếu cứ lãng phí thời gian để phẫn hận nguyền rủa, không bằng nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh mẽ, hoàn trả tất cả bắt nạt cùng bất công mình gặp phải. Nghiêm Hạo Thần cậu từ trước đến nay là một người có hận tất báo, từng giẫm lên người cậu, ngày sau cậu nhất định sẽ giẫm lại gấp bội, cho nên bây giờ cần gì phải điên lên như con chó dại? Đây chưa thể gọi là ý chí, con nhà giàu sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu qua một chút ức hiếp có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu. Cho nên Nghiêm Hạo Thần chỉ là lười biếng cười cười, nói:
“Em cũng cảm thấy rất không thoái mái đó.”
Vứt cho nam nhân một nụ cười mị hoặc, Nghiêm Hạo Thần vừa kéo áo sơ mi để lộ ra hai xương quai xanh cân xứng, vừa chậm rãi tới gần anh:
“Nhưng mà trừ uống rượu cùng ngắm biển ra, em phát hiện một cách giải quyết rất tốt.”
Môi mỏng gần như dán tai anh mà phát ra tiếng, nhẹ nhàng như thổi hơi:
“Có biết là cái gì không?”
Quả nhiên liền thấy con ngươi anh thâm trầm, gợi lên dục vọng của người này lại đơn giản ngoài ý muốn. Khi anh sắp cúi người áp lên thì Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên đẩy ra, lấy ra đàn ghi-ta ngồi xếp bằng đối diện Hoắc Kiếm, cười đến gian trá:
“Đàn ghi-ta.”
Đã nói, cậu là người có thù tất báo, ai kêu lúc nãy người này không hiểu phong tình như vậy. Hoắc Kiếm bất đắc dĩ cười khổ, nhưng sau cùng vẫn ngồi thẳng người chuyên tâm nhìn cậu cúi đầu đánh đàn.
Khi ngón tay thon dài chạm vào dây đàn, Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu chạm vào ánh mắt chăm chú không lẫn một tia tạp chất của anh, bất kể lúc nào, một mình diễn cho người đàn ông này xem đều là một loại hưởng thụ độc đáo, khiến cậu thả lỏng mà dồn hết tình cảm của mình vào. Nốt nhạc đầu tiên vang lên, bất tri bất giác liền gảy lên bài hát lúc nãy nghe được, tiếng hát xinh đẹp cùng làn điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhiều hơn một chút thê diễm.
…
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên em.
Ngàn lần không nên
Vạn lần không được
Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người
Thiêu thân lao đầu vào lửa
Gặm tâm nhắm cốt
Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục
…
Bài hát đàn có chút ngập ngừng, chỗ không nhớ rõ ca từ cũng hừ nhẹ thay thế, mặc dù như thế, Nghiêm Hạo Thần vẫn cảm thấy rất tận hứng. Lặng im một hồi, anh mới bỗng nhiên cúi đầu than một tiếng, nói:
“Không giống phong cách của em, chỉ là rất êm tai. Bài hát này tên là gì?”
Nghiêm Hạo Thần lúc này mới nhớ tới cũng không có hỏi thanh niên tên bài hát, cậu thậm chí ngay cả tên của thanh niên cũng không biết. Cậu nhún nhún vai:
“Không biết, bài hát là do một nhạc sĩ giỏi hơn em nhiều viết đó.”
Ngẫm lại tiếng vỗ tay ít ỏi dưới sân khấu lúc đó, Nghiêm Hạo Thần có chút thương cảm:
“Người vĩ đại như vậy cũng không thể có được tán thưởng, so với cậu ấy, những chuyện em gặp phải chẳng đáng gì.”
Cậu ngẩng đầu nhìn anh nở ra một nụ cười kiêu ngạo:
“Cho nên em càng không thể từ bỏ.”
Bộ dáng anh thoải mái cười có một loại hấp dẫn trí mạng, anh mang theo một loại khí phách vương giả chí tại tất đắc (nuôi chí hoàn thành nguyện vọng) nhìn về phía Nghiêm Hạo Thần:
“Em sẽ thành công.”
Nghiêm Hạo Thần cười đến càng kiêu ngạo:
“Chứ sao.”
(*) Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng. Vì nghe được tiếng pháo đám cưới người yêu mà sinh bệnh hộc máu chết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...