Khi tạm biệt thanh niên trở về chỗ ở, Nghiêm Hạo Thần ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu trên đường.
Hoắc Kiếm nghiêng mình dựa cạnh cửa xe, cái bóng bị đèn đường kéo thật dài nhìn qua có vài phần vắng lặng. Không biết anh đã giữ tư thế này bao lâu, Nghiêm Hạo Thần bước nhanh qua:
“Anh tìm em à?”
Mi hơi hơi nhăn lại sau khi đang nhìn thấy Nghiêm Hạo Thần thì giãn ra, con ngươi đen sắc sảo mang theo vài phần dịu dàng:
“Ừ.”
Nghiêm Hạo Thần nhìn góc tây trang của anh có vết gấp nhỏ, nhịn không được nhướng mắt phượng:
“Thì ra tổng tài tập đoàn Hằng Viễn thật sự là chức vụ nhàn như vậy sao?”
Lại còn nửa đêm khuya khoắt chạy tới dưới lầu nhà người khác hứng gió đêm, tinh lực của anh cũng quá mức dồi dào rồi.
Hoắc Kiếm đưa tay khẽ vuốt lọn tóc mỏng trên trán cậu, tươi cười nơi đáy mắt mang theo sự cưng chiều, như kiểu “Người lớn không so đo với con nít”:
“Làm sao nhàn bằng di động của em, nó cả đêm đều nghỉ ngơi đó.”
Đây xem như là… nói đùa sao? Nghiêm Hạo Thần không có tránh đi bàn tay anh đang vỗ về đầu mình, chỉ là lười biếng dựa vào ngực anh. Nhiệt độ không khí lúc rạng sáng có hơi thấp, gối ôm cao cấp phía sau có thể sưởi ấm làm nóng, xúc cảm kiên cố, thoải mái đến nỗi làm cho người ta không muốn rời đi. Cằm anh nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cầu, thanh âm khàn khàn phát ra phía trên cậu:
“Vốn là muốn hẹn em đi ăn khuya, nhưng di động của em tắt máy, có chút lo lắng, nên cứ ở đây chờ em về.”
Thật sự là phương pháp ngu ngốc. Nghiêm Hạo Thần xoay người sang nhìn vào ánh mắt sâu lắng như đêm của anh:
“Nếu em vẫn không về thì sao? Anh muốn chờ ở đây cả đêm?”
“Anh sẽ đi báo cảnh sát.”
Chậc, thật sự là ông già cứng nhắc.
“Cũng không phải con nít, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
“Anh biết khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn rất thấp, nhưng vẫn là nhịn không được sẽ lo lắng.” Hoắc Kiếm như tự giễu mà cười cười, “Anh cũng không có cách nào.”
Nghiêm Hạo Thần đột nhiên liền nhớ lại vẻ mặt khi thanh niên nói “Tôi thật không có cách nào.”, là pha lẫn giữa tuyệt vọng, bất đắc dĩ, chấp nhất cùng nhè nhẹ dịu dàng. Người trước mắt này, cũng trúng phải loại cổ khiến người ta hãm sâu vào bùn đó sao? Mới vừa hiện ra loại suy nghĩ này trong đầu, Nghiêm Hạo Thần đã bị chính mình chọc nở nụ cười, làm sao có thể, anh cùng cậu, bất quá là quan hệ gắn bó tiền tài và thân thể thôi. Người kia có lẽ không phải không có hảo cảm với cậu, nhưng một chút cảm tình đó, ngay cả “thích” cũng không tới.
Huống chi người kia nghĩ cái gì, một chút hứng thú cậu cũng không có, làm gì hao tâm tốn sức nghiền ngẫm. Theo như nhu cầu là tốt rồi. Cho nên Nghiêm Hạo Thần cuối cùng chỉ nhướng mày với anh:
“Không phải tới tìm em sao? Đi lên đi.”
Cầu thang nhỏ ở nhà trọ loại cũ này vô cùng chật hẹp, dưới ánh đèn cầu thành mờ tối lập loè, làm cho người ta có một loại ảo giác như nó đang lung lay. Nghiêm Hạo Thần quay đầu, thấy bộ dáng anh cúi đầu từng bước một theo phía sau cậu mà bước tới, thân hình cao lớn bị ép giữa hành lang chật hẹp lộ ra bộ dáng vụng về, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Thiếu gia ngậm muỗng vàng sinh ra, có lẽ chưa từng đặt chân tới nơi nghèo kiết hủ lậu như vậy, còn sau một đêm hứng gió lạnh, thật sự là nhìn có chút đáng thương.
Vặn mở cửa căn phòng nhỏ cuối cùng ở tầng lầu cao nhất, người phía sau lễ phép nói tiếng “làm phiền”, khom lưng cởi giầy ở cửa, mới đi vào. Phòng không lớn, phòng khách cùng phòng ngủ gắn hợp thành một, một bên là sô pha cũ, bên kia là giường và tủ gỗ, ở giữa để một cái bàn vuông, phòng bếp nho nhỏ cùng phòng tắm nối liền ở một góc. Cách âm cũng không tốt, tiếng vung tay đánh bài ồn ào dưới lầu có thể nghe rõ ràng, nói tóm lại, là một căn phòng sơ sài không được tốt lắm. Nhưng thu dọn lại tương đối sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũ nát cũng được lau không một hạt bụi, điều kiện bên ngoài đã đủ giống ổ chó, cậu cũng không muốn khiến nó càng thêm giống.
Hoắc Kiếm sống lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, từ tây trang tính tế trên người đến vớ dệt giẫm trên sàn nhà đều đều lộ ra hơi thở tinh anh không hợp với nơi lụi bại này, lại kỳ dị không làm cho người ta cảm thấy ghét bỏ. Thật giống khi anh ngồi ngay ngắn trong quán bar ồn ào ánh mắt chăm chú nhìn Nghiêm Hạo Thần diễn, thản nhiên đến nỗi làm cho người ta cảm thấy sự hiện hữu của anh là đương nhiên.
Nghiêm Hạo Thần lấy bia từ phòng bếp ra, anh vẫn giữ tư thế ngồi hệt như khi mới vào cửa, tiêu chuẩn như đang đi dự hội nghị trọng đại. Cậu nhịn không được nổi lên tâm tính trêu đùa, mở bia hớp ngay một hơi, cúi người chạm đến đôi môi xinh đẹp của anh. Rượu trong cổ họng khi miệng lưỡi va chạm mãnh liệt như bốc cháy, anh phản ứng linh mẫn quấn lấy đầu lưỡi cậu kịch liệt hôn lên, Nghiêm Hạo Thần khẽ hừ một tiếng ôm lấy cổ anh, theo bản năng nghĩ vách tường nơi này mỏng, chờ một chút phải nhớ đè thấp tiếng động.
Rõ ràng bàn tay đã phản xạ có điều kiện mà len vào quần áo cậu, nhưng giây tiếp theo anh lui tách khỏi bờ môi cậu, giữ khoảng cách nhỏ với cậu, kịch liệt thở hổn hển, rõ ràng đang khống chế dục vọng của mình.
Mắt phượng mị hoặc nhướng lên, Nghiêm Hạo Thần cười khẽ thổi vào cổ anh một hơi, vươn đầu lưỡi liếm liếm hầu kết kịch liệt phập phồng của anh:
“Sao vậy, không làm sao?”
Anh tìm cậu, không phải vì cái này?
Anh hơi cau mày nghiêng mặt, cúi đầu giúp cậu chỉnh vạt áo sơ-mi nhăn nhúm, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Anh nghe nói Kelvin ký hợp đồng với Thần Tinh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...