**********************************************************************
“Bài hát chủ đề của album này tên《 Cổ 》, ý là ái tình chính là loại cổ gặm tâm nhấm cốt, như ma xui quỷ khiến, biết rõ không thể, cũng chỉ có thể lún sâu vào bùn.”
“Như vậy xin hỏi Hạo Thần, cậu đã trúng cổ của ai chưa?”
Cậu nhìn màn hình mà lộ ra nụ cười tà mị.
“Có trời mới biết?”
**********************************************************************
Bởi vì có chương trình cần ghi hình, Nghiêm Hạo Thần sớm đã đến phòng thu.
Thay xong quần áo, liền quăng mình lên ghế mặc cho chuyên viên trang điểm loay hoay. Bình thường cậu luôn có cái nhìn độc đáo đối với việc ăn diện phục sức của bản thân, không để cho người bên ngoài xen vào. Chính là hôm nay chuyên viên trang vẫn là nhịn không được, cẩn thận đề ra nghi vấn của mình.
“À mà, Hạo Thần, cậu chắc là mình muốn cài hết nút áo lên sân khấu hả?”
Nghiêm Hạo Thần sắc mặt không tốt mà hừ một tiếng, xem như trả lời.
Lúc nãy ở trong phòng thay quần áo, cậu mới phát hiện trên cổ có dấu hôn kiêu ngạo đến chướng mắt. Tối hôm qua cậu bất quá là nói giỡn mà nhắc tới người phỏng vấn hôm nay là một đại mỹ nữ, cái bình dấm chua bự kia! Tốt lắm, anh có thể khiến Nghiêm Hạo Thần cậu cài hết nút áo không tay mà nhận phỏng vấn, cậu cũng có thể khiến Hoắc đại tổng tài anh ngay cả mặt mũi để mở hội nghị cao tầng cũng không có! Mắt phượng xinh đẹp âm hiểm nhếch lên, da gà của chuyên viên trang điểm rơi đầy đất.
Nghiêm Hạo Thần lần đầu tiên gặp gỡ Hoắc Kiếm là trong một quán bar ngầm u ám ồn ào.
Khi đó cậu chưa debut, cũng đã có chút danh tiếng ở giới giải trí nghiệp dư. Vẻ ngoài xinh đẹp, giọng hát hơn người, hơn nữa khả năng biểu diễn cực có tính kích động, đã dành được cho cậu rất nhiều fans.
Ngọn đèn nơi quán bar ngầm lờ mờ lay động, đàn ghi-ta đỏ rực bùng nổ những nốt nhạc, cậu hất lọn tóc mỏng màu ngân lam, giọng hát cao vút trong vắt phát ra từ đôi môi đang khép mở, vòng cổ màu bạc càng làm nổi bật ***g ngực bên dưới vạt áo mở rộng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong tình mê người. Hát xong một bài, cậu hất cằm, mắt phương xinh đẹp híp lại, trên môi là nụ cười diễm lệ, dưới đài vỗ tay như sấm.
Nghiêm Hạo Thần vuốt mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua đám người kích động đến muốn nổi điên, đáp xuống trên người một người đàn ông cao lớn lẳng lặng ngồi ở phía sau. Anh có hàng lông mi anh tuấn, hai mắt tinh anh, tây trang may mặc khéo léo càng khắc hoạ rõ nét dáng người cao lớn cân xứng, đồng hồ kiểu dáng trang nhã hơi hơi phản chiếu ánh đèn, một bộ thanh niên tài tuấn, có vẻ đối lập với quán bar âm u nhỏ hẹp này. Người đó lại giống như không hề cảm thấy, chỉ cầm chén rượu chăm chú nhìn Nghiêm Hạo Thần, chạm đến ánh mắt Nghiêm Hạo Thần, cũng vẫn thoải mái đứng đắn tiếp tục nhìn thẳng, không né không tránh.
Wow, rất có khí phách nha.
Nghiêm Hạo Thần nhếch mắt phượng, vứt cho anh một nụ cười khiêu khích tà mị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...