Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Editor: Ái Lạp Tuệ Ni

"Nga? Nhìn cái gì?" Thanh Minh Dạ ý cười càng sâu, trong lời nói mang theo một tia đùa giỡn, "Chứ không phải là đang nhìn xem mình phát dục như thế nào?"

Quân Mặc Sơ đảo trắng mắt, "Ngươi yên tâm, tuyệt đối phát dục tốt hơn so với ngươi."

Thanh Minh Dạ ý cười bên môi càng sâu, "Đương nhiên, đối với ngươi, bản tôn tự nhiên là yên tâm."

".... " Khóe miệng Quân Mặc Sơ co rút, cảm giác được Càn Khôn trụy ở trên ngực nàng có độ ấm áp, do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng hỏi: "Ngươi nói rất nhiều người đều muốn có Càn Khôn trụy?"

Tài bất lộ bạch ( có tài không được để lộ), đã nhiều người muốn có Càn Khôn trụy, vậy nếu để nhiều người biết Càn Khôn trụy ở trên người nàng, nàng chẳng phải sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích?


Khó trách Thanh Minh Dạ lại cùng nàng nói, ngàn vạn lần không thể để bất luận kẻ nào biết.

"Không chỉ là rất nhiều, chỉ cần là người biết Càn Khôn trụy, đều muốn có nó."

"Vậy còn ngươi?" Tinh mâu của Quân Mặc Sơ sáng ngời nhìn chằm chằm Thanh Minh Dạ, trong lòng bắt đầu hoài nghi mục đích hắn đến đây tiếp cận chính mình, chẳng lẽ là vì Càn Khôn trụy?

Nghe vậy, con ngươi đen của Thanh Minh Dạ trầm xuống, ở chỗ sâu trong đôi mắt ngưng tụ gió lốc không thể thấy được: "Ngươi cho là bản tôn tiếp cận ngươi là vì Càn Khôn trụy?"

Nét mặt Quân Mặc Sơ nghiêm lại, nháy mắt nhận thấy được sự tức giận trong đôi mắt của Thanh Minh Dạ, trong lòng có chút hối hận sao lại nói ra những lời này, dù sao hắn cũng là một người lợi hại, nếu thật sự muốn cướp, nàng đã sớm chết không dưới mấy trăm lần.

Nhưng mà lời đã muốn ra khỏi miệng, nàng không thể thu hồi lại, đơn giản đành phải yên lặng nói: "Trừ lý do này, ta nghĩ không ra... những lý do khác."

Thanh Minh Dạ suýt nữa bị chọc tức nở nụ cười, "Cho nên ngươi cho là bản tôn cũng muốn Càn Khôn trụy của ngươi?"

Quân Mặc Sơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn càng trầm, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nghĩ nghĩ, liền nói sang chuyện khác, "Khụ, cái kia, ta có chút không rõ."

Thanh Minh Dạ dựa đầu ngồi ở đầu dường, đôi chân thon dài bắt chéo, động tác như thế không có làm mất đi hình tượng của hắn, ngược lại tạo thành một loại cảm giác lười biếng không chút để ý, trong tao nhã mang theo tùy ý.


Hắn hiển nhiên còn tức giận, đối với lời nói của Quân Mặc Sơ không có suy nghĩ muốn trả lời, vừa nâng mắt, nhìn cặp mắt đẹp sáng như sao đang nhìn hắn không chớp mắt, bạc thần của Thanh Minh Dạ hơi cong, lời nói vẫn tràn ra bên miệng.

"Có gì khó hiểu?"

Quân Mặc Sơ còn thật sự nói: "Theo ta được biết, Thương Khung đại lục cũng không phải không có thần khí, thần khí có được linh khí đồng dạng không ít, vì cái gì mà Càn Khôn trụy đặc biệt? Tất cả mọi người đều muốn?"

Nghe vậy, con ngươi sâu thẳm của Thanh Minh Dạ nhíu lại.

Trên thực tế, Càn Khôn trụy cho tới nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hình như là đột nhiên bị người truyền ra, nói là Càn Khôn trụy là thần khí phi thường nghịch thiên, tất cả mọi người đều muốn.

Nhưng cho tới nay, Càn Khôn trụy vẫn chưa từng một lần xuất hiện qua, càng không ai thấy được Càn Khôn trụy, hiện giờ Quân Mặc Sơ hỏi như vậy, thật làm cho hắn cũng nghi hoặc không hiểu.

Đột nhiên, Thanh Minh Dạ như nghĩ đến cái gì, con ngươi sâu thẳm xẹt qua một đạo quang mang.


Mấy vạn năm qua, Càn Khôn trụy còn tồn tại trong truyền thuyết, không có bất luận kẻ nào tìm được, cũng không có bất luận kẻ nào thấy qua, lại xuất hiện trên người quái dị như Quân Mặc Sơ. (Ni: khụ)

Mấy vạn năm qua cũng đồng thời chưa xuất hiện qua tử chi huyết mạch, cũng là tồn tại trong truyền thuyết.

Hiện giờ, tử chi huyết mạch vừa xuất hiện, Càn Khôn trụy trong truyền thuyết cũng xuất hiện, còn tồn tại trên người, vậy là, nếu tử chi huyết mạch không thể tu luyện, vũ lực trên người nàng là từ đâu tới?

Ban đầu hắn còn tưởng rằng đó không phải vũ lực, mà là lực lượng trên Càn Khôn trụy, hiện giờ nghĩ lại, sự tình không hẳn đã như thế!

Chẳng lẽ nói, tử chi huyết mạch này cùng Càn Khôn trụy, có bí mật đặc thù?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui