Edit: Kaylee
Mà những người lưu lại cuối cùng như các nàng, đối với hắn chỉ có trung thành mà thôi.
Mắt thấy thị nữ tuyệt sắc muốn tiếp tục mở miệng, rốt cục Tá Thượng Thần cũng có động tác, hắn nâng tay ngăn lại lời nói của thị nữ, lười nhác nâng đôi mắt lên, mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu quét về phía Hoàng trưởng lão, phía trên khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt sắc dương lên miệng cười khuynh quốc khuynh thành.
"Hoàng Phỉ Phỉ?" Hắn nở nụ cười, ánh mắt khinh miệt dừng ở trên người Hoàng trưởng lão, giọng nói lười nhác mà chậm trễ: "Thật có lỗi, ta không biết nàng ta."
Phụt!
Hoàng trưởng lão thiếu chút phun ra một ngụm máu, thì ra mình nói nhiều như vậy, tiểu tử này vậy mà còn không biết nữ nhi của lão là ai?
"Công tử," Hoàng trưởng lão hít vào một hơi thật sâu, con ngươi âm trầm nói: "Nữ nhi của ta ngươi cũng đã gặp qua ở dưới chân núi Dược Tông, cô nương tuyệt sắc mặc một bộ hoàng y chính là nữ nhi của ta."
Đối với nữ nhi của mình, Hoàng trưởng lão khích lệ không để lối thoát, hơn nữa còn dùng hai chữ tuyệt sắc để hình dung.
Sau khi nghe thấy hai chữ này, ý cười đáy mắt Tá Thượng Thần càng sâu: "Ngươi nói là hoàng y nữ tử ở dưới chân núi Dược Tông? Ta quả thật gặp qua một nữ nhân mặc hoàng y, chỉ là nữ nhân kia cũng không phải tuyệt sắc gì, nhiều lắm tính là một người quái dị kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, hoành hành ngang ngược mà thôi! Thì ra nàng ta vậy mà chính là nữ nhi của Hoàng trưởng lão, ta thật đúng là cửu ngưỡng đại danh."
Trông thấy khuôn mặt tức xanh mét của Hoàng trưởng lão, thị nữ tuyệt sắc nghẹn tươi cười, cho tới bây giờ trừ bỏ huynh muội Cố gia, thiếu chủ nhà mình đối với những người khác đều sẽ không khách khí. Nữ nhân tuyệt thế cỡ nào ở trong mắt hắn, cũng không khác đống bạch cốt ở chỗ nào.
Huống chi, Hoàng Phỉ Phỉ kia quả thật không đảm đương nổi hai chữ tuyệt sắc này.
"Đúng rồi," Tá Thượng Thần liếc về phía khuôn mặt khó coi của Hoàng trưởng lão, trào phúng mở miệng nói: "Ta còn nghe nói một chuyện lý thú về nữ nhi của ngươi, lee~lqđ nghe nói hai năm trước nữ nhi của ngươi coi trọng một người nam nhân, nam nhân kia đã có vị hôn thê yêu khắc sâu, cho nên cự tuyệt nàng ta, nhưng mà nàng ta lại không cam lòng nam nhân mình coi trọng cưới nữ tử khác, vì vậy mang theo một đám người diệt cả nhà vị hôn thê của nam tử kia, bắt nam tử kia về Dược Tông, chỉ là không tới vài ngày nam tử kia bởi vì không cam lòng chịu nhục tự sát bỏ mình."
Sắc mặt Hoàng trưởng lão từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, chuyện năm đó, quả thật là sỉ nhục của Dược Tông, nếu không phải là lão nịnh bợ được vị đại nhân Phong Cốc kia, sợ rằng lúc đó Dược Tông đã trục xuất phụ nữ (cha và con gái) bọn họ khỏi tông môn.
"Kia đều là lời đồn đãi mà thôi," Hoàng trưởng lão bình ổn nội tâm, cười lạnh nói: "Nữ nhi của ta vĩ đại như thế, lại có ai không thích, phàm là nam nhân nàng nhìn trúng, cho dù đã có thê tử cũng sẽ vì nàng mà điên cuồng, cho nên chuyện ngươi nói kia đều là lời đồn những người khác tản ra ngoài mà thôi, người nàng muốn thì không có không cách nào tới tay, làm sao có thể cường đoạt nam tử? Nhưng mà nàng lại cố tình coi trọng ngươi, thế cho nên nam nhân khác đều không để vào mắt, bởi vậy ta mới nói ngươi thật may mắn, vậy mà có thể có được lòng của nàng."
Mặc kệ bên ngoài Hoàng Phỉ Phỉ có danh tiếng như thế nào, ít nhất ở trong lòng lão là xuất chúng nhất! Giống như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ở trong lòng phụ thân nữ nhi của mình vĩnh viễn tốt hơn những người khác!
"Hoàng trưởng lão."
Tá Thượng Thần chậm rãi đứng dậy, nâng cằm lên nhìn xuống hoàng bào lão giả trước mặt, hơi hơi nâng lên khóe môi: "Ta chỉ xin khuyên phụ nữ các ngươi một câu, l^q"đ nhục nhân giả nhân hằng nhục chi (*), quá mức đần độn kết cục chính là —— tự rước lấy nhục!"
(*) nhục nhân giả nhân hằng nhục chi: Ý là người bắt nạt vũ nhục người khác, sẽ thường bị người khác bắt nạt vũ nhục lại!
"Ngươi……...." Sắc mặt Hoàng trưởng lão lập tức đại biến, lão chẳng thể nghĩ tới, Tá Thượng Thần lại có thể cự tuyệt lão!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...