Edit: Kaylee
"Này…...." Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn Hồng Liên Lĩnh chủ, do dự nói: "Hình như vậy."
Cuối cùng Cố Nhược Vân vẫn là giúp đỡ Thiên Bắc Dạ này nói dối.
Nhưng mà, sau khi nói xong câu kia, nàng lập tức hung hăng trừng mắt Thiên Bắc Dạ, nhưng mà Hồng Liên Lĩnh chủ thân ở dưới sét đánh giữa trời quang lại không có phát hiện biểu cảm của nàng, chính là vẻ mặt ai oán nói.
"Nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ trong nhà), phụ thân vốn muốn giữ con thêm vài năm, nhưng con đã quyết định như vậy, thì phụ thân cũng chỉ có thể phó thác con cho hắn," Hồng Liên Lĩnh chủ than một tiếng, lee~lqđ lúc lại nhìn về phía Thiên Bắc Dạ sắc mặt hiển nhiên không có đẹp như vậy, hắn trừng đôi mắt lãnh khốc, khí phách lăng vân nói: "Tiểu tử, bản Lĩnh chủ chỉ một nữ nhi bảo bối như vậy, những năm gần đây nàng bị rất nhiều cực khổ, cho nên nếu như ngươi là dám bắt nạt nàng, thì bản Lĩnh chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta sẽ không để cho Vân Nhi phải chịu thương hại gì." Khóe môi Thiên Bắc Dạ nâng lên, nâng lên một nụ cười tuyệt mỹ.
Nhưng mà, trong cặp mắt đỏ kia của hắn lại tràn đầy kiên định.
Nữ tử này là người hắn dùng cả tính mạng muốn bảo vệ, vì vậy bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không nỡ để nàng phải chịu một chút thương hại.
"Cha," Cố Nhược Vân đi lên phía trước, vươn hai tay ôm Hồng Liên Lĩnh chủ, nhẹ nhàng cười nói: "Hiện tại đối với con mà nói chuyện quan trọng nhất chính là một nhà đoàn tụ, nếu con muốn thành thân với tiểu Dạ, cũng cần phải chờ tới mẫu thân trở về."
Nghe nói như thế, trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ dễ chịu rất nhiều, khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên một chút tươi cười, ánh mắt ôn hòa ngóng nhìn nữ tử áo xanh trước mặt.
"Nữ nhi bảo bối, vậy phụ thân không quấy rầy con nghỉ ngơi, sau này nếu có người dám bắt nạt con, thì đến Hồng Liên Lĩnh tìm ta, ta ngược lại muốn nhìn là ai dám đụng nữ nhi bảo bối của ta!"
Một câu nói này, nói khí phách lăng vân, mày kiếm của nam tử hơi hơi nhướng về phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ tản mát ra vẻ lãnh khốc.
Trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, khẽ gật đầu: "Cha, qua vài ngày con muốn đi xem đại hội của Dược Tông, chờ sau khi tham gia đại hội xong con lại đi Hồng Liên Lĩnh tìm người."
"Được, ta đây ở Hồng Liên Lĩnh chờ con."
Sau khi nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ Thiên Bắc Dạ nhìn lần cuối cùng, mới xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi bóng dáng màu đỏ lãnh khốc kia biến mất, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ ở bên cạnh, nhíu mày: "Chúng ta đã tiếp xúc da thịt?"
"Về sau không phải có sao?"
Thiên Bắc Dạ cười đến tuyệt mỹ, không chút cảm thấy lời nói của mình có cái gì xấu hổ, trong đôi con ngươi màu đỏ ẩn chứa đầy tươi cười, thân mình tới gần Cố Nhược Vân vài bước.
"Nương tử, chúng ta tiếp tục?"
Ngay tại trong nháy mắt Thiên Bắc Dạ tới gần Cố Nhược Vân kia, bỗng nhiên một chân mạnh mẽ đạp đi qua, ‘phịch’ một tiếng, trực tiếp đạp trúng Thiên Bắc Dạ không hề phòng bị. Trong phút chốc, sắc mặt Thiên Bắc Dạ đều thay đổi, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, ánh mắt kia lại vô cùng đáng thương ủy khuất, vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
"Nương tử, nàng là muốn cho vi phu đoạn tử tuyệt tôn?"
Bốn chữ đoạn tử tuyệt tôn này, là hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lần đầu tiên dục vọng đột kích, đã bị nhạc phụ đại nhân đánh gãy, may mà năng lực thừa nhận ở trong lòng hắn khá lớn, mới không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng mà lần thứ hai ác hơn, Cố Nhược Vân trực tiếp đạp hắn một cước, tuy rằng một cước này cũng không có dùng bao nhiêu lực lượng, nhưng chỗ kia quả thật là nơi yếu nhất của nam nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...