Edit: Kaylee
"Đi, con đây muốn an bài một chuyện, chờ sau khi an bày xong con có thể cùng người rời đi."
Bạch Trung Thiên cười ‘ha ha’: "Sáng mai ta đây lại tới tìm con."
Dứt lời, ông không nói thêm cái gì, xoay người lập tức rời đi phòng khách điếm.
.........
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nghiêng vào, dừng ở phía trên nữ tử áo xanh kia.
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân lâm vào trầm tư, đột nhiên có một cánh tay duỗi đến từ sau lưng, ngay sau đó nàng lập tức rơi vào bên trong một cái ôm ấm áp, ở sau khi cảm nhận được ôm ấp quen thuộc kia, trái tim Cố Nhược Vân chậm rãi thả xuống.
"Tiểu Dạ, chàng vào bằng cách nào?"
Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ cửa sổ đã mở ra phía sau, lại đột nhiên nhớ tới Cố Nhược Vân đưa lưng về phía cửa sổ, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ta vào từ cửa sổ."
Cửa sổ?
Khóe miệng Cố Nhược Vân run rẩy một chút, thế nào nàng không biết khi nào thì tiểu Dạ bắt đầu thích leo cửa sổ?
"Ý của chàng là, chàng vẫn luôn ở ngoài cửa sổ? Không hề rời đi qua?"
Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, rũ mắt đỏ ngóng nhìn nữ tử áo xanh trong lòng, môi đỏ mọng khẽ giật: "Vân Nhi, kẻ địch của nàng quá mức cường đại, ta lo lắng cho nàng, cho nên mới luôn thủ ở ngoài cửa sổ, trước kia bởi vì ta không thể bảo vệ tốt nàng, mới để nàng rời đi ta, cả đời này, ta sẽ không bao giờ làm cho bi kịch phát sinh nữa."
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân, hình như nàng thấy được cảm xúc áy náy và bi thương ở trên mặt của hắn, l^q"đ bất giác nhăn mày lại: "Tiểu Dạ, lời này của chàng là có ý tứ gì? Khi nào thì chàng bởi vì bảo vệ bất lực mà làm cho ta rời đi chàn? Huống chi, chàng hẳn là hiểu rõ, ta không phải là loại nữ nhân thích tránh ở sau lưng người khác, hơn nữa người kia còn là chàng!"
Thân mình Thiên Bắc Dạ hơi hơi cứng đờ.
Sao hắn lại quên, tuy rằng mình hồi phục trí nhớ, nhưng mà nàng lại vẫn không nhớ rõ mấy chuyện xảy ra lúc trước, mà hắn, cũng không dám làm cho nàng biết..........
"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, ở giờ này khắc này, khuôn mặt thanh lệ tản mát ra vẻ kiên nghị: "Có một lời nói ta chỉ muốn nói một lần, ta không muốn trốn sau lưng chàng, ta chỉ muốn có thể sóng vai chiến đấu với chàng, ta cũng hi vọng chàng có thể tin tưởng ta."
Tin tưởng nàng?
Thiên Bắc Dạ nắm chặt tay của Cố Nhược Vân, khẽ rũ mắt xuống, thật lâu sau sau, hắn mới giương mắt ngóng nhìn Cố Nhược Vân, ở dưới sự phụ trợ của tóc bạc khuôn mặt kia vô cùng tuyệt sắc, đẹo làm người không thể hô hấp.
Cho dù đã quen biết nhiều năm như vậy, Cố Nhược Vân vẫn sẽ hoảng thần vì nam nhân này, tâm cũng không tự chủ được mềm nhũn xuống.
"Tiểu Dạ, ta…….."
Bỗng nhiên, một đôi môi ấm áp dừng ở trên môi của nàng, ngăn chặn tất cả lời nói của nàng.
"Vân Nhi, ta tin tưởng nàng, nàng không phải là loại nữ nhân cần người khác bảo vệ, mà ngược lại, những năm gần đây, nàng luôn luôn bảo vệ người thân bên cạnh nàng an toàn, nhưng mà thân là nam nhân của nàng, ta cũng hi vọng ta có thể để nàng dựa vào, hơn nữa cho nàng cũng cảm giác an toàn."
Một phen thổ lộ của nam nhân này làm cho thân mình của Cố Nhược Vân run lên, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại chủ động hôn lên môi của hắn.
Nụ hôn của hắn, rất là dịu dàng, động tác dè dặt cẩn trọng kia giống như là sợ sẽ làm đau nàng.
"Vân Nhi, ta có thể chứ?"
Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng buông lỏng nữ tử trong ngực ra, hô hấp ấm áp cùng với lời nói mềm nhẹ kia của hắn phát ở trên má Cố Nhược Vân, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân nhất thời đập nhanh một chút, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Dù sao nàng sớm đã tiếp nhận nam nhân này rồi, vậy thì cho dù là giao bản thân cho hắn lại như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...