Edit: Kaylee
"Phụ thân."
Ở sau khi đám người Cố Nhược Vân rời khỏi, Hạ Sơ Tuyết vội vàng đi lên phía trước, nâng thân thể Hạ Minh lên, cau chặt mày lại, hỏi: "Chúng ta cứ thả bọn họ đi như vậy sao?"
"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không tốt nói: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không biết đại nhân xảy ra chuyện gì, ta gọi nó hai lần nó cũng không xuất hiện! Chỉ bằng lực lượng của ta há có thể ngăn được những người này, một khi đã như vậy, còn không bằng tha bọn họ rời đi."
"Nhưng mà, vạn nhất chuyện này bị Hoàng đế Lưu Phong quốc biết……..."
"Còn không phải do ngươi chọc họa!" Hạ Minh quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Nếu không phải ngươi bức bách Mạc Thượng Phi cưới nha hoàn bên người ngươi, diễn.đ@n~lêquý.đôn sẽ xảy ra nhiều việc như vậy sao? Ta biết trong lòng ngươi có hận đối với Mạc Thượng Phi, bởi vì hắn là người Mạc gia, ngươi hận Hạ Nhược Vân, tự nhiên cũng không thích hắn, nhưng ngươi có nghĩ tới không, Mạc Thượng Phi là thiên tài cỡ nào? Ta còn muốn dùng hắn để đám hỏi, đạt được ích lợi vì Hạ gia chúng ta, ngươi lại làm cho hắn cưới một nha hoàn nho nhỏ? Cho dù ta cũng không thích Mạc Thượng Phi này, nhưng bằng vào thực lực của hắn, cũng không phải một tiểu nha hoàn có thể so sánh được."
Nữ nhi nhà mình này luôn thông minh lanh lợi, khi nào thì trở nên ngu xuẩn như thế?
Hạ Sơ Tuyết khẽ rũ mi mắt xuống, che đậy lạnh lẽo sắc bén trong mắt kia.
Nếu không phải Kim Đế xem thường mình, mình lại như thế nào vì hận Hạ Nhược Vân mà đến phát tiết trên đầu Mạc Thượng Phi?
"Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi."
Nghĩ vậy, nàng ta hít một hơi thật sâu, nâng lên mặt mày: "Chỉ là lần này chúng ta chọc giận Cố Nhược Vân, tất nhiên nàng ta sẽ không thả Lục Trầm ra, hôn lễ giữa ta và Lục Trầm…....."
"Không!" Hạ Minh lắc lắc đầu: "Ngươi phải gả cho Lục Trầm!"
Trái tim Hạ Sơ Tuyết run mạnh một chút, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch, nàng ta nắm chặt nắm tay, chậm rãi bình ổn trái tim không ngừng run run kia.
"Vâng, nữ nhi hiểu rõ."
Nàng ta biết, mình nói cái gì cũng không dùng được.
Đừng nhìn trước đây Hạ Minh sủng ái nàng ta như vậy, tất cả những thứ này đều là vì thiên phú và thực lực của nàng ta, càng bởi vì, nàng là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp!
Những năm gần đây, nàng ta sớm đã nhìn thấu bản chất của y!
"Tuyết nhi," Thấy Hạ Sơ Tuyết rốt cục cũng đáp ứng hôn sự với Lục Trầm, sắc mặt Hạ Minh mới chuyển tốt lên: "Hiện tại ta muốn đi xem Chu Tước đại nhân một chút, nếu ngươi không có việc gì thì đi bồi mẫu thân ngươi đi."
Nói xong lời này, y không còn có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tuyết nhiều một cái, toàn bộ thân thể hóa thành một ngọn gió lập tức biến mất.
Sau khi bóng dáng kia biến mất, Hạ Sơ Tuyết lập tức đần độn đi về phía hậu viện, thế cho nên lúc đi tới tẩm cửa phòng đều không có phục hồi tinh thần lại, l.q.đ ngay tại khoảnh khắc nàng ta muốn đẩy cửa đi vào, một giọng nói truyền vào từ trong cửa.
"Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ta đã nói với ngươi sao? Ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện ở đây! Vạn nhất bị người biết mấy chuyện năm đó là ta bảo ngươi nói, vậy thì…....."
Giọng nói này mang theo kinh hoảng và bén nhọn, làm cho bàn tay vốn muốn đẩy cửa của Hạ Sơ Tuyết bỗng nhiên cứng lại ở tại chỗ.
Ở bên trong ấn tượng của nàng, mẫu thân vĩnh viễn là nữ tử thanh nhã như thủy, dịu dàng hiền lành, lại chưa từng nghĩ tới nàng sẽ có lúc bén nhọn như vậy, càng làm nàng ta không dám tin là, ở trong phòng mẫu thân sẽ có một người nam nhân?
Hơn nữa, có vẻ quan hệ của nàng và nam nhân kia cũng không tầm thường.
"Na Na, đã nhiều năm như vậy chúng ta không có gặp mặt, mấy ngày nay ta vừa khéo đi ngang qua nơi này, cho nên đến nhìn một cái thôi, huống chi, năm đó ta vì nàng ngay cả chức vị quốc sư này đều buông tha, chẳng lẽ nàng thật sự không niệm cũ tình của ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...