Edit: Kaylee
Nam nhân này, thực lực rất mạnh! Ít nhất còn cao hơn mình!
"Ta muốn tìm là nha đầu giả mạo đồ nhi của ta kia, không có quan hệ gì với ngươi, nhanh tránh ra! ****** ngay cả đồ đệ của lão tử cũng dám giả mạo, khi nào thì lão tử thu một đồ nhi như ngươi, vì sao lão tử không biết?"
Bạch Trung Thiên tức điên rồi, sáng sớm hôm nay muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện mật thám một chút tình huống của Hạ gia.
Lại không nghĩ rằng, ở trên đường vậy mà nghe nói có người ở nơi này giả mạo đồ nhi của mình!
Vậy mà được? Đồ đệ của mình chỉ có một mình Hạ Nhược Vân, khi nào thì nhiều ra một người, thế nào mình không biết?
"Tiểu Dạ."
Trông thấy sắc mặt Thiên Bắc Dạ càng ngày càng khó coi, Cố Nhược Vân ngăn cản hắn, lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Trung Thiên.
Nhiều năm không gặp, tính khí của lão gia hỏa này càng ngày càng kém, một câu không hỏi đã đấu võ trước! Khi nào thì ông ấy trở nên xúc động như vậy?
"Sư phụ," Cố Nhược Vân bò lên từ trên giường, bất đắc dĩ nhún vai: "Không biết người có tin tưởng lời nói của ta hay không, nhưng mà ta muốn nói là, ta chính là đồ đệ của người, ta là Hạ Nhược Vân."
Bá!
Bạch Trung Thiên không nói hai lời, lại nhằm về phía Cố Nhược Vân.
"Tiểu Dạ, chuyện này chàng cứ mặc kệ, bản thân ta sẽ giải quyết." Cảm nhận được hơi thở bắt đầu khởi động phía sau, Cố Nhược Vân nhíu mày, ngăn lại Thiên Bắc Dạ.
Đúng vào lúc này, lão gia tử đã đến trước mặt Cố Nhược Vân, tức giận túm vạt áo của nàng, chửi ầm lên nói: "Nha đầu thối, l^q"đ ngươi cũng dám giả mạo đồ đệ của lão tử, nha đầu Hạ Nhược Vân kia lão tử sẽ không biết? Nàng đã bị kẻ gian hại chết, ngươi còn muốn giả mạo nàng! Quả thực chính là chán sống!"
"Sư phụ, ta thật là đồ đệ của người! Không tin mà nói, ta có thể chứng minh cho người thấy."
"Ngươi câm miệng cho ta! Có chứng cớ gì? Lão tử mới không tin tưởng những thứ giả tạo đó!"
Ầm!
Nói xong lời này, Bạch Trung Thiên căn bản không lại cho Cố Nhược Vân cơ hội mở miệng, một quyền lập tức đánh về mặt nàng.
Cố Nhược Vân vội vàng ngửa thân mình về phía sau, nguy hiểm tránh thoát công kích này, sau đó thừa dịp này thoát khỏi Bạch Trung Thiên, lui về sau mấy bước.
Bất luận như thế nào Bạch Trung Thiên cũng là một cường giả Võ Đế, cho nên, chỉ dựa vào Cố Nhược Vân hiện tại, còn không phải là đối thủ của ông.
"Nha đầu thối, ngươi còn dám trốn!"
Bạch Trung Thiên tức trừng lớn mắt, ‘ầm’ một tiếng, khí thế trên người bạo phát ra, trực tiếp đánh cái bàn thành vô số mảnh nhỏ, sau đó ông nhanh chóng vọt qua phía Cố Nhược Vân.
Nhưng mà Bạch Trung Thiên cũng không có dùng hết toàn lực, ông chỉ muốn dạy dỗ một chút nữ nhân dám giả mạo đồ nhi bảo bối của ông này, cho nên mỗi lần đều để cho Cố Nhược Vân né được, nếu ông thật sự muốn hạ ngoan thủ đối với Cố Nhược Vân, thì nàng tuyệt đối không có cơ hội tránh được.
"Sư phụ, người nháo đủ chưa?"
Cố Nhược Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Trung Thiên: "Nhiều năm không gặp như vậy, có phải xương ống chân của người không tốt, cho nên muốn tìm ta hoạt động một chút hay không?"
"Nha đầu thối, ngươi còn dám nói loại lời nói này, thế nào, muốn làm cho lão tử thật sự lầm cho rằng ngươi là đồ nhi bảo bối đáng thương kia của ta sao?" Bạch Trung Thiên ‘hừ hừ’, không lại vô nghĩa với Cố Nhược Vân, nắm tay lại triển khai công kích, rất nhanh đã đến trước mặt Cố Nhược Vân.
Ầm!
Nháy mắt kia, trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân đột nhiên nhiều ra một cái thần tháp màu tím, lại đột nhiên đánh xuống Bạch Trung Thiên.
Lúc Bạch Trung Thiên nhìn thấy Thượng Cổ Thần Tháp thì ngây ngẩn cả người, sắc mặt thay đổi thất thường, lqd ban đầu là kinh ngạc rồi sau đó biến thành vui sướng, chỉ là còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thượng Cổ Thần Tháp đánh trúng, ‘bịch’ một tiếng áp ở trên người của ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...