Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

- Ta biết.

Cố Nhược Vân áy náy nói.

- Địa Ngục chi hoa được kết tinh từ địa thổ, là vật trân quý nhất, ta vừa đến đã muốn mượn Địa Ngục chi hoa, hiển nhiên là vô lý, nhưng ta cũng có cách khác. Vị hôn phu của ta bây giờ đang hôn mê, không tỉnh, chỉ có Địa Ngục chi hoa mới có thể giúp hắn tỉnh lại, vì thế, ta mới đến thỉnh cầu Dạ gia cho ta mượn dùng một chút.

Dạ Lan khẽ giật mình, bất đắc dĩ cười khổ:

- Cố cô nương, không phải ta không cho ngươi mượn mà nó đối với ta quả thật trọng yếu, nếu ngươi có yêu cầu khác, ta tất sẽ đem hết khả năng giúp... chỉ là Địa Ngục chi hoa, ta thật không có cách nào cho ngươi mượn.

Chí ít, nếu tìm được người nắm giữ Niết Bàn chi hỏa lúc trước, hắn sẽ không chết.

Chỉ khi nào mất đi Địa Ngục chi hoa, hắn liền phải chết không nghi ngờ!

Nếu không có nó, chỉ là nương tựa theo nghị lực của bản thân, hắn chẳng thể sống đến bây giờ. Có thể thấy Địa Ngục chi hoa đối với hắn quan trọng như thế nào.

Từ đầu đến cuối, Dạ Nặc đều không nói gì, hắn nhìn Cố Nhược Vân, lại nhìn Dạ Lan, đôi mắt không ngừng chuyển động, không biết có ý nghĩ quỷ quái gì...

- Rất xin lỗi vì đã quấy rầy các ngươi, xin cáo từ.

Cố Nhược Vân thất vọng thở dài, nàng rất cần Địa Ngục chi hoa, nếu nó ở trong tay người khác, vì Thiên Bắc Dạ, nàng sẽ nghĩ mọi cách đoạt được.


Nhưng là, đối với Dạ gia, nàng không làm được loại chuyện này.

Dù sao, hi vọng duy nhất lần này là phá trừ.

- Chờ một chút.

Mắt thấy Cố Nhược Vân chuẩn bị rời đi, Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng gọi nàng, nói:

- Địa Ngục chi hoa, lúc kết tinh từ địa thổ cũng không chỉ có một đóa, ta có thể phái người đi tìm giúp ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi ở lại đây để dễ dàng nắm tin tức đi.

Cố Nhược Vân trầm ngâm nửa ngày, nhẹ gật đầu.

- Tốt, vậy đa tạ Dạ gia gia chủ.

Dạ Lan nói không sai, Địa Ngục chi hoa không chỉ có một đóa, chỉ là bởi mức độ trân quý của nó, thế gian này cũng chỉ có vài cọng thôi. Dạ gia có thế lực cường đại, nếu mượn lực Dạ gia, có thể rất nhanh tìm được tin tức Địa Ngục chi hoa.

- Tốt, vậy ta liền đi sắp xếp chỗ ở cho ngươi. Dạ Hành Thiên, phái người giúp Cố nha đầu tìm tin tức về Địa Ngục chi hoa, phải cố gắng giúp đỡ hôn phu của Cố cô nương.

Dạ Lan trầm mặt, nghiêm túc phân công.


- Vâng.

Dạ Hành Thiên tôn kính trả lời.

- Nặc Nhi, ngươi dẫn Cố nha đầu xuống dưới.

Còn không đợi Dạ Lan nói xong, Dạ Nặc liền nắm tay Cố Nhược Vân, đi ra khỏi đại sảnh.

- Cố bảo tiêu, ngươi không biết ta buồn bực thế nào đâu, cũng may có ngươi ở đây. Ta mặc kệ, hôm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.

- Ai.

Nhìn Dạ Nặc kéo theo Cố Nhược Vân, Dạ Lan thở dài:

- Đáng tiếc, nha đầu này đã có hôn phu, bằng không, chờ Nặc Nhi thêm năm sáu năm, là có thể cưới nàng.

Nghe phụ thân nói, Dạ Hành Thiên ở một bên cảm thấy thật bó tay.

Dạ Nặc tiểu tử được bao nhiêu tuổi mà phụ thân đã bắt đầu phát sầu vì hôn nhân đại sự của hẳn rồi? Mà lại, nha đầu này nhìn có vẻ lớn hơn Dạ Nặc chừng mười tuổi, đợi thêm năm sáu năm, có thể sao?

Dù vậy, càng làm Dạ Hành Thiên thấy kỳ quái là phụ thân luôn vô cùng cao ngạo, chẳng có mấy người trẻ tuổi được hắn để ý. Bây giờ lại muốn cháu mình cưới nha đầu này, rốt cục cô ta có lai lịch gì?

- Phụ thân, cô nương này là người phương nào, vì sao phụ thân người...

Nghĩ nghĩ, Dạ Hành Thiên vẫn là tự suy đoán câu trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui