Edit: kaylee
Dạ Lan vốn không cười còn tốt, vừa cười, Lưu Đình lại thiếu chút khóc.
"Ta....... Ta không biết."
"Không biết?" Tươi cười của Dạ Lan bỗng chốc biến mất, trợn tròn mắt: "Ngươi tiếp đãi khách nhân, ngươi lại có thể không biết?"
"Ta thật không biết," Lưu Đình đã khóc ra, lqd tội nghiệp nói: "Trên mặt của nàng giống như bị che bởi một tầng sương trắng, căn bản thấy không rõ nàng lớn lên trông như thế nào, ta chỉ biết là nàng là nữ, còn rất trẻ, cái khác đều không biết."
Sương trắng?
Sắc mặt của Dạ Lan từng chút trầm xuống.
Có thể làm cho khuôn mặt của mình trở nên mơ hồ, điểm này, chính là ông cũng làm không được, chẳng lẽ thực lực của người thần bí kia ở phía trên ông?
Vừa rồi ông còn cảm thấy bóng dáng kia cực kỳ giống Cố Nhược Vân, hiện giờ nghĩ lại, llêqquyddôn không có khả năng là nàng, thực lực của nàng chỉ là Võ Hoàng, làm không được đến loại tình trạng này.
Nhưng trên đời này, còn có thiên tài nữ tử tuổi trẻ nào?
"Nếu về sau người trẻ tuổi kia lại xuất hiện tại hội đấu giá, nhất định phải báo cho ta biết."
Hai mắt Dạ Lan giật giật, bất luận như thế nào, ông đều phải biết rốt cuộc nữ tử tuổi trẻ kia là ai!
Là địch, vẫn là bạn!
"Vân Lạc, không biết vì sao, ta cảm giác được gió của nơi trục xuất giống như thay đổi."
Dạ Lan cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, thở dài nói.
"Mặc kệ thay đổi như thế nào, ta làm sinh ý của ta, việc khác không có quan hệ gì với ta." Vân Lạc ôn hòa cười cười, nhưng nói thật, đối với nữ tử đưa Linh Khí tới bán đấu giá kia, ông cũng có hứng thú rất lớn.
"Đúng rồi, Lưu Đình, ta giao tất cả hội đấu giá Hắc Vân ở Bình Nguyên Chi Khâu, cho ngươi quản lý, làm thù lao của ngươi."
Lưu Đình ngây dại.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng mình không có hi vọng với việc thăng quan tiến chức, lại không nghĩ rằng, lqđ Vân Lạc đại nhân bỗng chốc giao tất cả hội đấu giá ở Bình Nguyên Chi Khâu cho hắn quản lý.
Phải biết rằng, Hắc Nham Thành và Bạch Diệu thành đều chỉ là một góc nhỏ của Bình Nguyên Chi Khâu, bởi vậy có thể thấy được, Bình Nguyên Chi Khâu này có bao lớn.
Nghĩ đến đây, cả người Lưu Đình đều kích động, trong lòng càng là cảm kích vị nữ tử thần bí kia, nếu không có nàng, chỉ sợ mình phấn đấu cả đời cũng không cách nào quản lý toàn bộ Bình Nguyên Chi Khâu..........
..........
Phía trên ngã tư đường, vô cùng nhộn nhịp.
Cố Nhược Vân vừa mới đi ra hội đấu giá, đã nghe được âm thanh tranh cãi ầm ĩ.
Chỉ thấy Dạ Nặc tức giận hai tay chống nạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu tràn đầy tức giận, căm tức nói: "Các ngươi cũng muốn làm chó chặn đường? Còn không cút cho ta!"
"Ngươi chính là tiểu súc sinh đánh phế con ta kia?" Sắc mặt của nam nhân trung niên xanh mét, từ trên cao nhìn xuống tiểu thí hài trước mắt, trong mắt còn có sát khí rõ ràng: "Đụng đến con của ta, ngươi phải đền mạng!"
Dạ Nặc bĩu môi, xem thường nói: "Quả nhiên là lão súc sinh mới có thể dạy dỗ ra loại tiểu súc sinh thích vũ nhục nữ nhân kia! Ta là thay trời hành đạo! Làm cho đời này của y cũng không thể bắt nạt nữ nhân!"
"Làm càn!"
Sắc mặt của nam tử trung niên đại biến, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Tiểu tạp chủng, ngươi có gia giáo hay không? Phụ mẫu ngươi chính là giáo dục ngươi như thế? Vậy bổn gia chủ không để ý làm cho ngươi hiểu rõ cái gì là tôn lão ái ấu (kính già yêu trẻ)!"
"Chậc chậc!" Dạ Nặc lên lên xuống xuống quét mắt nhìn nam tử trung niên, miệng nhếch lên, nói: "Tôn lão ái ấu, những lời này nói thật hay! Ngươi thoạt nhìn mới bước vào trung niên, không đảm đương nổi một chữ ‘lão’, nhưng mà năm nay ta vừa tròn mười tuổi, l^q"đ có thể xưng một chữ ‘ấu’! Vậy ta ngược lại muốn hỏi ngươi, hiểu cái gì là tôn lão ái ấu hay không? Nếu không hiểu mà nói, ta không để ý dạy ngươi!"
Giờ này khắc này, nam tử trung niên bị tức đến mức khuôn mặt xanh mét, cả người run run, hận không thể một cái tát chụp chết tiểu tạp chủng này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...